Chương 171. Hai Người Trong Đêm
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong ngực lấy ra thuốc trị thương:
"Nhanh chóng trở về thuyền thôi, mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng thân thể Tam Nương hoàn hảo như vậy, để lại sẹo liền phiền toái."
Bùi Tương Quân có chút không yên lòng, mắt liếc Dạ Kinh Đường, cũng không nói chuyện, không nhanh không chậm đi đến bờ sông, sau đó. . .
Thuyền đâu?
Dạ Kinh Đường hướng mắt nhìn ra mặt sông dò xét, chỉ thấy ánh trăng dưới mặt sông sóng nước lấp lánh, ngoại trừ đèn trên thuyền chài lấm ta lấm tấm ra thì không thấy tung tích chiếc thuyền của mình.
"Ây. . ."
Bùi Tương Quân bây giờ mới nhớ tới, vừa rồi sốt ruột ăn dưa xem náo nhiệt, vội vã chạy ra ngoài mà quên mất thuyền lúc đó đang suôi dòng. Từ khi rời khỏi thuyền đến giờ, hai người đã làm rất nhiều việc, đứng trên tường thành nhìn chiến cuộc, hỗ trợ giải cứu con tin, cộng thêm vừa đi vừa về ước chừng một khắc.
Thuyền chở người nên lướt nước rất nhẹ nhàng, lại xuôi gió xuôi nước , theo tốc độ bình thường, đã sớm đi được hơn mười dặm.
Dạ Kinh Đường nhìn mặt sông vắng vẻ, chợt cảm thấy mình giống như là đồ đần, lúng túng nói:
"Hình như chúng ta đã rời đi quá lâu. . . Ta mang theo Tam Nương đuổi theo nhé?"
"Đuổi theo thuyền xuôi gió, quá mệt mỏi, nghỉ ngơi đợi ở nơi này luôn đi. Thanh giang nhiều thuyền lui tới, đợi chút nữa xem có chiếc đò nào đi qua hay không, chúng ta đi nhờ là được, Tú Hà khẳng định sẽ ở bến tàu chờ chúng ta."
Bùi Tương Quân nhìn chung quanh một chút, tìm được tảng đá dùng giặt quần áo tại bờ sông, đi qua nhu nhã ngồi bên cạnh, bàn tay nhu hòa vóp bả vai.
Dạ Kinh Đường đứng trên bờ sông nhìn ra xa một vòng, không thấy có tung tích đò ngang, liền nhặt mấy cây khô, cỏ khô ở trên ghềnh bãi sông, dùng dao đánh tạo thành một đống lửa nhỏ.
Bùi Tương Quân thấy bộ dáng thuần thục của Dạ Kinh Đường mà có chút đau lòng, ôn nhu nói:
"Gia hỏa ngươi thật là biết làm không ít việc, trước kia đã chịu khổ không ít nhỉ?"
Dạ Kinh Đường đến ngồi bên cạnh người Bùi Tương Quân, đặt bội đao ngang đầu gối:
"Cũng không tính là chịu khổ, biên quan rất nghèo, có thể ăn uống no đủ đã là may mắn. Thuở nhỏ đi theo nghĩa phụ áp tiêu, ven đường ngắm phong cảnh, uống rượu, nghe cố sự nam lai bắc vãng, vẫn rất tiêu dao."
Bùi Tương Quân khóe mắt giật giật, xích lại gần mấy phần, ý vị thâm trường nói:
"Không phải còn có câu ‘có thể ngắm cô nương ở bốn phương tám hướng’ sao? Không định nói câu này à?"
Dạ Kinh Đường mỉm cười gật đầu:
"Xác thực có câu này, nhưng mà lúc ấy ta còn nhỏ, không hiểu những thứ này, chỉ thích xem gánh xiếc hát hí khúc, thật không có chú ý các cô nương trên đường."
"Hiện tại đã hiểu?"
". . ."
Dạ Kinh Đường không phản bác được.
Bùi Tương Quân cười"Phốc ~" một cái, không tiếp tục làm tỷ tỷ xấu trêu chọc tiểu Kinh Đường ngây thơ nữa, nói thêm:
"Tam Nương ta thì không được tiêu dao như vậy, tuổi còn nhỏ đã được đưa tới Bùi gia bái sư làm đại tiểu thư, đại môn không ra nhị môn không bước, học văn học võ ngay trong nhà, mười bốn mười lăm tuổi mới biết được việc của Hồng Hoa Lâu. Khoảng mấy năm sau đó, sư công của ngươi liền ra đi, đại ca thượng vị không được bao lâu, gánh nặng liền rơi vào trên đầu ta. . ."
Dạ Kinh Đường dùng que củi đang chảy dở gảy đống lửa:
"Tam Nương chưa từng lăn lộn giang hồ?"
"Chưa từng phiêu bạt giang hồ. Kinh thành luôn luôn thái bình, không gặp được mấy người giang hồ, sau khi làm người điều hành Hồng Hoa Lâu, không có thực lực căn bản không dám xuất đầu lộ diện, một mình ra ngoài xem náo nhiệt như ngày hôm nay, đều không có mấy lần. Nói đến rất đáng tiếc. haizz. . ."
Bùi Tương Quân hoài niệm quá khứ một lát, hai hàng mi cau lại, dùng tay xoa nhẹ bờ vai.
Dạ Kinh Đường thấy thế, có hơi chần chờ, dò hỏi:
"Có muốn ta xem vết thương cho ngài một chút không?"
?
Bùi Tương Quân khóe mắt giật giật, lông mày hơi dãn ra, nhiều hơn mấy phần ý vị khác, quay đầu dò xét trên dưới Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường hơi đưa tay che chắn:
"Ta là sợ người bị thương đến gân cốt, kéo dài sẽ xảy ra vấn đề. Tam Nương cảm thấy không thích hợp, cũng không sao."
Bùi Tương Quân chần chừ một lúc, cũng không nhiều lời, quan sát trái phải, thấy bốn bề vắng lặng, quay lưng lại, đem đai lưng hơi nới lỏng một chút, sau đó thuận tay kéo cổ áo ra một chút, áo khẽ rơi trên tấm vai nàng.
xột xoạt. . .ánh trăng ngân sắc xen lẫn ánh lửa bập bùng.
Aó trên vai phải Bùi Tương Quân hơi tuột xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng tấm vai mượt mà, da thịt dưới ánh trăng trắng nõn như ngọc.
Phần lưng của mỹ nhân lộ ra một nữa, cũng không có lộ gì nhiều, duy nhất có thể nhìn thấy chỉ có một sợi dây yếm màu vàng nhạt, còn bị búi tóc che cản.
Nhưng bóng lưng mềm mại chọc người, phối hợp khí chất vân mị mười phần, quần áo nửa hở nửa kín lực trùng kích này thật khiến người ta khó nói lên lời, cảnh tượng lúc này tựa như mị hồ câu dẫn người dưới ánh trăng.