Chương 172. Hai Người Trong Đêm (2)
Dạ Kinh Đường không tự chủ ngồi thẳng mấy phần, cố gắng không nhìn loạn:
"Ây. . . Ta chỉ thuận miệng nói một chút, Tam Nương. . ."
Bùi Tương Quân ôn nhu ngoái nhìn, cái cằm cùng cánh môi hồng nhuận gần như dán vào trên vai, liếc về phía Dạ Kinh Đường, thần sắc nghiêm túc mà đoan trang:
"Kinh Đường, ta là gì của ngươi, chính ngươi tự biết. Bả vai mà thôi, cũng không phải thoát y, nếu ngươi tâm thuật bất chính, coi như ta nhìn lầm người. . ."
Dạ Kinh Đường thở dài, sắc mặt bình tĩnh ngồi gần lại một chút, kiểm tra bả vai.
Chỗ bả vai bị thiết chùy đập, hiện lên rõ những khối máu ứ đọng, tựa như bên trên một khối mỹ ngọc hoàn mỹ bị một vết sước, mặc dù không nghiêm trọng nhưng lại hết sức chướng mắt.
Trừ cái đó ra, ánh mắt lướt qua bờ vai, có thể nhìn thấy xương quai xanh, chỉ tiếc bàn tay Bùi Tương Quân lấy tay che cổ áo nên không thấy được cảnh tượng hùng vĩ khác.
Dạ Kinh Đường khuôn mặt bình tĩnh không một chút dục niệm, lấy ra Ngọc Long Cao, dùng ngón tay bôi lên chỗ máu ứ đọng.
"A ~. . ."
Vẻn vẹn chỉ mới chạm vào bờ vai, Bùi Tương Quân liền rụt lại, quay đầu:
"Chạm nhẹ thôi ~ ngươi tưởng ta da dày thịt béo giống như ngươi sao?"
"Ưmf."
Ngón tay Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng hơn mấy phần, chậm rãi bôi thuốc.
Khuôn mặt Bùi Tương Quân có chút đỏ nhưng vẫn bảo trì dáng vẻ đoan trang thong dong mà nữ chưởng môn nên có. Nàng quay đầu lại dò xét thấy Dạ Kinh Đường sắc mặt nghiêm túc giống như đang dâng hương cho tổ tiên, trong lòng an tĩnh lại có chút buồn cười.
Dạ Kinh Đường làm người rất khiêm tốn, biết hắn không nhìn loạn Bùi Tương Quân tự nhiên cũng trầm tĩnh lại, nhìn ngắm cảnh sông nước, tùy ý hỏi thăm:
"Kinh Đường, cô nương ngươi thích, là người nơi nào?"
Dạ Kinh Đường chăm chú sức thuốc vào chỗ máu ứ đọng, cười nói:
"Tam Nương ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Hiếu kì thôi. Ngươi sau này là Thiếu chủ Hồng Hoa Lâu, một nửa đồ đệ của ta, bị hoa dại bên ngoài bắt cóc, ta đau lòng nên hỏi một chút, không được sao?"
"Ha ha, là nữ hiệp Thiên Nam."
"Làm người như thế nào, đối với ngươi có được hay không?"
Đối với ta rất hung!
Dạ Kinh Đường nói tới việc này, không khỏi nghĩ tới bộ dáng ‘hiếp nữ chịu nhục ’ khóe mắt rưng rưng của Lạc Ngưng, cười nói:
"Ừm. . . Bình thường lạnh như băng, xa cách người khác, rất ngây ngô. Nhưng mà ở trước mặt ta thì khác nàng dọn dẹp trong phòng rất nhanh nhẹn, nấu cơm cũng ăn rất ngon, phi thường hiền lành. . ."
Bùi Tương Quân lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Dạ Kinh Đường, thấy sự hoài niệm hiện lên rõ ràng trong mắt hắn hơn nữa khi nhắc tới Ý trung nhân hắn rất vui vẻ, thật ứng với câu nói “Thích một người ánh mắt sẽ không giấu được’ .
Bùi Tương Quân khóe mắt giật giật, đợi bôi xong thuốc trị thương liền đem cổ áo kéo lên, chỉnh lý tốt vạt áo, nhẹ nhàng thở dài:
" Cô nương tốt như vậy, ngươi phải trân quý, nghĩ biện pháp để nàng ở lại kinh thành, đến Bùi gia, ta cũng có thêm người bạn. Một cái nữ hiệp nghiêng nước nghiêng thành, lẻ loi trơ trọi chạy trên giang hồ, nói thật ta không yên tâm, ngươi đúng là lớn dan thật đó."
Dạ Kinh Đường sao có thể yên tâm chỉ là thái độ Lạc Ngưng quật cường, hắn không có cách nào khuyên ngăn, chỉ có thể nói:
"Cuối tháng này nàng sẽ trở lại. Lại nói Tam Nương cũng không có ý trung nhân, không có cân nhắc đến chuyện cưới gả sao?"
Bùi Tương xoay người hơi ưỡn ngực ra hiệu bằng vốn liếng hùng hậu của mình:
"Ta thế nhưng là người điều hành Hồng Hoa Lâu, không thể gả ra bên ngoài, chỉ có thể kén rể. Nhà ta tài sản bạc triệu, võ nghệ cao cường, vóc người cũng không kém, phân lượng trên giang hồ còn không thấp, ngươi cảm thấy ta kén rể, nên chiêu cái nam tử như thế nào? Thấp thì ta không nhìn trúng, nam tử có bản lĩnh có địa vị, cũng sẽ không chịu ở rể. . ."
Dạ Kinh Đường nghĩ cũng phải, cau mày nói:
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao , chờ ngày nào thực sự hết cách thì tìm một người thích hợp trong Thanh Long đường, phù sa không lưu ruộng người ngoài. Di trượng của ngươi thật ra cũng đã có vài lựa chọn, ngươi có muốn nghe một chút hay không?"
". . ."
Dạ Kinh Đường không quá muốn nghe, lắc đầu nói:
"Hôn phối là đại sự, cũng không thể qua loa, vẫn là để Tam Nương tự quyết định."
"Bản thân ta thì có được chủ ý gì chứ, chuyện hôn phối, liền phải nghe phụ mẫu chi mệnh, lời của mai mối. . ."
Bùi Tương Quân đang nói chợt nhìn thấy thượng du Thanh giang có một chiếc thuyền lớn, đèn đuốc sáng trưng, ngẫm lại liền thôi không nói nữa, ôn nhu thở dài đứng dậy:
"Thuyền tới rồi, đi thôi."
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì dập đống lửa, làm bạn nhảy lên mặt sông, lăng ba mà đi...