Chương 173. Chu Gia
Mười lăm tháng tư, đại thọ Chu gia.
Phía nam Thanh Vân Thành, có núi tên Sương mai, Thanh giang chảy qua dưới núi, nhánh sông hội tụ tại chân núi tạo thành Ánh Nguyệt hồ có nhiều kiến trúc mọc lên ven hồ, người bình thường gọi nơi đây là Chu gia trang, là nơi ở của gia tộc kiếm học nổi tiếng Đại Ngụy - Thủy Vân Kiếm Đàm!
Kiến trúc ở dải đất trung tâm Chu gia trang được xây dựng từ thời đại xa xưa, bên trong có tộc nhân Chu gia cư trú; Bảy tám phần kiến trúc xung quanh thì mới được xây dựng cách đây mấy chục năm, bởi vì danh tiếng Kiếm Thánh Chu Xích Dương, người học võ tới nơi đây học nghệ rất nhiều, trong số đó có thể chân chính bái nhập môn hạ Chu gia, cũng chỉ hơn ba trăm người.
Chu gia nhiều thế hệ ở nơi này, tổ tiên là Chu Kiếm Sơn Trang, nghề chính là giúp giang hồ chế tạo các loại binh khí, ở tiền triều chỉ là cái tiểu môn phái không có danh tiếng.
Bởi vì Chu lão thái công hào sảng yêu thích kết giao bằng hữu, lúc Đại Ngụy khai quốc lại giúp nghĩa quân chế tạo không ít chiến đao, Chu gia bởi vậy mới có khởi sắc, nhưng cũng chỉ là thế gia Nhị lưu trên giang hồ.
Mãi đến khi Kiếm Thánh Chu Xích Dương xuất thế, Chu gia mới một bước bay lên trời cao, khai sơn lập phái đổi tên thành Thủy Vân Kiếm Đàm, trở thành giang hồ hào môn gần với Quân Sơn Đài ở Trạch Châu.
Chu lão thái công tuổi tác quá lớn, sớm đã không hỏi thế sự, trước mắt gia chủ Chu gia cũng là chưởng môn Thủy Vân Kiếm Đàm do trưởng tử của Chu lão thái công Chu Hoài Lễ đảm nhiệm, hắn cũng là huynh trưởng của Kiếm Thánh đương thời.
Giữa trưa mặt trời lên cao, danh túc giang hồ từ các nơi đến chúc thọ, nâng cốc hân hoan tiệc tùng ở Thích Kiếm Đường ven Ánh Nguyệt hồ, bên trong điền trang nhộn nhịp là vậy, ngược lại tổ trạch phía sau có chút thanh tĩnh.
Ở đầm nước cạnh chân núi, có một tiệm thợ rèn niên đại xa xưa, trên cửa còn treo bảng hiệu đã biến thành màu đen, mơ hồ có thể thấy được bốn chữ cửa hàng Chu gia, là nơi tổ tông Chu gia lập nghiệp.
Tiệm thợ rèn truyền thừa trăm năm vẫn không bị dập tắt, truyền ra âm thanh rèn sắt thanh thúy:
Đinh !
Đinh !
Chu lão thái công tóc bạc trắng, lưng còng, trên tay cầm búa sắt, đập khối sắt bắn ra những đốm lửa.
Bởi vì tuổi tác quá lớn, lực đạo không đủ nặng nhưng thủ pháp vững vàng vô cùng, đứng nhìn lại thậm chí còn cảm nhận được vận luật đặc biệt.
Chưởng môn Chu Hoài Lễ, hai tay đan vào nhau đứng bên ngoài tiệm thợ rèn, nhìn tướng mạo ước chừng đã trên dưới năm mươi, lưng đeo Thanh Phong kiếm dài ba thước, khí thế không tầm thường.
Thân là huynh trưởng Kiếm Thánh đương thời, bản thân còn là kiếm đạo Tông Sư hàng thật giá thật, địa vị giang hồ của Chu Hoài Lễ tuyệt đối không thấp.
Nhưng trước mặt cha ruột, Chu Hoài Lễ cho dù lớn hơn, cũng chỉ là một đứa con trai bình thường, yên tĩnh đứng ở cửa, nghe trưởng bối ở bên trong lải nhải dông dài:
"Giang hồ chính là sóng sau xô sóng trước, có triều lên liền có triều xuống và ngược lại; không có một gợn sóng, liền thành nước đọng. . . Năm đó thời điểm rèn đao cho Hiên Viên Triều, ai có thể nghĩ tới một cái nghịch tử bị Hiên Viên gia trục xuất khỏi gia môn như hắn, tuổi còn nhỏ tòng quân đã có thể lập công lao hãn mã, luyện được một thân tuyệt thế đao pháp, thành Đao Khôi như ngày nay? Năm đó gia gia ngươi rèn đao cho Cuồng Nha Tử, bá đao đàn do hắn chế ra như mặt trời ban trưa, ngờ đâu tới hôm nay trên giang hồ, đến một nửa cái truyền nhân cũng khó tìm thấy. . ."
Chu lão thái công hít nhiều khói độc hại ở lò rèn trong thời gian dài, cuống họng sớm đã không tốt lắm, nói chuyện chậm, có chút khàn khàn, không lắng nghe kĩ đều nghe không rõ.
Chu Hoài Lễ kiên nhẫn lắng nghe một hồi, sau đó mở miệng nói:
"Những chuyện cũ năm xưa này, cha nói qua mấy trăm lần."
Chu lão thái công vẫn tập trung rèn sắt, dường như không nghe thấy lời của con, tiếp tục nói:
"Làm ăn trong giang hồ, không dễ dàng. Ngươi nói, nếu năm đó Hiên Viên Triều tới mời ta rèn đao, ta cự tuyệt ở ngoài cửa, bây giờ Chu gia trên đời này còn thừa lại mấy người?"
"Cha cuộc đời khẳng khái, tất cả người giang hồ đều biết, nếu không phải như thế, đại thọ trăm tuổi của cha, cũng sẽ không có nhiều bằng hữu giang hồ tới chúc mừng như vậy. . ."
"Đây không phải là khẳng khái. Thời điểm người khác nghèo túng đưa một nắm gạo, hơn xa ngàn kim lúc phát đạt; người khác nghèo túng mà Bịch một cái về sau rất có thể bị diệt cả nhà, giang hồ chính là như thế. . ."
"Cha, ta đã đến tuổi trưởng thành, không còn nhỏ nữa. Hôm nay là đại thọ của người, nghỉ ngơi một ngày đi."
Động tác rèn sắt của Chu lão thái công dừng lại, hơi trầm mặc một lát, lại tiếp tục nhấc búa sắt.
Đinh !
Đinh !
Trong ngoài lò rèn an tĩnh trở lại chỉ còn lại âm thanh rèn sắt.
Chu Hoài Lễ chờ thêm một lát thấy Chu lão thái công không có tâm tình ra ngoài gặp khách, bèn không tiếp tục khuyên nhủ nữa, quay người rời khỏi tổ trạch đi tới Thích Kiếm Đường ven Ánh Nguyệt hồ.
( Thích Kiếm Đường, chữ Thích có nghĩa là Buông thả)