Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 180 - Chương 180 - Phong Ba Côn

Chương 180 - Phong Ba Côn
Chương 180 - Phong Ba Côn

Chương 180. Phong Ba Côn

Bên ngoài Thích Kiếm Đường lặng ngắt như tờ, bầu không khí từ tranh chấp hai nhà giương cung bạt kiếm, biến thành quỷ dị trầm mặc.

Chu Hoài Lễ chắp hai tay sau lưng, nhìn nhi tử mình cực kì coi trọng, ôm ngực bị môn đồ đỡ đi, đáy mắt có chút tức giận, nhưng càng nhiều hơn chính là sự dè chừng đối với thực lực Dạ Kinh Đường.

Tam Tuyệt Tiên Ông Quảng Hàn Lân, thấy Chu Hoài Lễ chậm chạp không nói lời nào, suy nghĩ một chút liền nói:

"Binh khí ngắn đối trường thương, cho dù tiêu chuẩn ngang nhau, phần thắng cũng cách biệt. Dạ thiếu chủ có võ nghệ như vậy, lão phu ra sân chưa chắc đã dành được kết quả tốt, trận chiến này. . . Chu chưởng môn có cái nhìn ra sao?"

Hiên Viên Hồng Chí và Chu gia đã đàm phán tốt việc phân chia bến tàu Thanh giang, nếu Chu gia nhận thua, vậy hai nhà đều sẽ như lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng, hơi suy nghĩ, xen vào nói:

"Vũ Hoa thiên phú không tầm thường, mấy tháng không gặp, chỉ sợ lại có chỗ tinh tiến, đã tới rồi thì vẫn nên đánh một trận đi."

Chu Hoài Lễ nhìn về phía Kiếm Vũ Hoa:

"Vũ Hoa."

Kiếm Vũ Hoa chứng kiến qua nội tình của Dạ Kinh Đường, biểu lộ có kinh ngạc nhưng cũng không thất sắc.

Mắt thấy có giang hồ trưởng bối nhìn sang, Kiếm Vũ Hoa không nhanh không chậm đi xuống bậc thang, nhìn bội kiếm trong tay một chút:

"Kiếm này, cùng ngươi đánh lôi đài xác thực ăn thiệt thòi."

Dạ Kinh Đường bình thản nói:

"Cần ta đem cây gậy gọt ngắn đi một đoạn?"

"Ta không chiếm tiện nghi của Dạ huynh, Dạ huynh võ nghệ siêu phàm, tại hạ tự nhiên khâm phục, chỉ là ta là vũ phu, không thích bị người ta khiêm nhượng, vẫn muốn tận mắt chứng kiến Bá Vương Thương đường đường chính chính của Dạ huynh."

"Hả?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ven hồ đều sững sờ, tiếng ồn ào nổi lên tứ phía, tổng kết xuống, ý tứ đại khái là - người ta cầm Tề Mi Côn ngươi cũng chưa chắc có thể phá chiêu, nếu thật sự dùng trường thương đánh lôi đài, ngươi có thể sống quá một hiệp?

Kiếm Vũ Hoa cũng không để ý những ngôn ngữ khen ngược này, cổ tay nhẹ rung, đem Thanh Phong kiếm ba thước ném cho đệ tử Chu gia sau lưng:

"Sự tình của ta, chư vị chắc hẳn đều biết, năm trước mới đến Chu gia bái sư, học kiếm cũng chỉ được hai năm, không có cách nào thể hiện ra tinh túy của Chu gia kiếm. Trận chiến ngày hôm nay, quan hệ đến danh dự của Chu gia, ta đã ra sân liền phải toàn lực ứng phó. Chư vị chắc sẽ không để ý việc ta dùng bản sự tích lũy của mình, cùng Dạ huynh so chiêu nhỉ?"

Đám người nghe thấy lời ấy, an tĩnh một chút.

Kiếm Vũ Hoa xuất thân là giang hồ du hiệp, nhưng trước kia thanh danh không lớn, đến Chu gia sau mới ngoi đầu lên, bọn hắn thật đúng là không biết Kiếm Vũ Hoa có cái bản sự giang hồ gì.

Về phần đổi binh khí, đám người ngược lại là không có ý kiến.

Dù sao Hồng Hoa Lâu lấy thương pháp thành danh, nhưng Tống Trì quyền pháp, Trần Nguyên Thanh chưởng pháp, đều là danh chấn một phương.

Dạ Kinh Đường dùng thương nhưng mà nếu hắn muốn đổi sang dùng quyền pháp, bản sự của hắn, ngoại nhân nói cũng không được cái gì.

Dạ Kinh Đường thấy Kiếm Vũ Hoa nói lời này, ngược lại là hứng thú:

"Đã lên đài đối chọi, tự nhiên cần đánh cho tâm phục khẩu phục, ngươi có bản sự gì, cứ lấy hết ra."

Kiếm Vũ Hoa lộ ra một nụ cười, đưa tay ngoắc ngoắc:

"Dạ huynh Tề Mi Côn, thanh thế cương mãnh, lực đạo xác thực lớn, nhưng Tề Mi Côn không phải dùng như thế."

"A? !"

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Vừa rồi Dạ Kinh Đường đã đủ ngông cuồng, không nghĩ tới Kiếm Vũ Hoa lên đài, mở miệng chính là muốn dạy Dạ Kinh Đường dùng cây gậy, khẩu khí này hoàn toàn có thể phá vỡ trời a.

Chiết Vân Ly ở lầu hai bí mật quan sát , lập tức nổi nóng:

"Cái tên này không có mắt hay sao? Kinh Đường ca bá đạo như vậy, còn dạy Kinh Đường ca dùng Tề Mi Côn, hắn xứng sao?"

Lạc Ngưng võ nghệ cuối cùng là cao hơn, đối với chuyện này có chút cau mày:

"Dạ Kinh Đường học thương đoán chừng mới hơn nửa tháng, nội tình vững chắc, nhưng kỹ pháp còn không đuổi kịp Tông Sư thương bổng, Côn sợ già lang, nếu Kiếm Vũ Hoa học côn pháp từ nhỏ, quả thật có khả năng ăn thiệt thòi."

Chiết Vân Ly nghe vậy có hơi khẩn trương.

Dạ Kinh Đường cũng không ngờ tới khẩu khí đối phương lớn như thế, lập tức liền không dài dòng, đem Tề Mi Côn trong tay, ném cho Kiếm Vũ Hoa:

"Các hạ luyện kiếm hai năm, ta luyện thương cũng chưa tính là lâu. Hi vọng các hạ đừng để ta thất vọng."

Đám người ven hồ, đối với lời này ôm lấy hoài nghi, dù sao xem thanh thế của Dạ Kinh Đường, nói hắn luyện thương từ ba tuổi cũng không có gì lạ.

Nhưng nghĩ kĩ lại, luyện công pháp cần thời gian: tháng côn, năm đao, cả một đời thương, đem trạng thái Dạ Kinh Đường ra đánh giá ước chừng cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, hắn dù ba tuổi đã luyện thương, luyện được mười bảy năm so với thương pháp nhất đạo xác thực không được tính là quá lâu.

Trần Nguyên Thanh thấy Chu gia khẩu khí rất lớn, cũng không tiếp tục ném Tề Mi Côn lên khiến Dạ Kinh Đường tự rước lấy nhục, bèn lấy ra một cây trường thương được bao bọc bởi miếng vải đen, ném về phía Dạ Kinh Đường.

Dạ Kinh Đường đưa tay tiếp được, không nhanh không chậm mở miếng vải đen ra, lộ ra trường thương toàn thân đen như mực.

Thương này tên là Hắc lân, dài hai mét ba, mũi dài một thước ba tấc, tại trong Thập đại danh thương giang hồ xếp hạng thứ tám, được rèn đúc ở Giang Châu Tiêu Sơn Bảo tiền triều, lúc đầu tặng cho triều đình Đại Yên. Đại Yên Hoàng đế lúc đó đi săn thường xuyên mang theo, sau khi nước mất mới lưu lạc giang hồ, bị Hồng Hoa Lâu thu vào trong túi.

Nhân sĩ giang hồ ở đây, nhìn thấy thanh thương truyền thuyết này, ánh mắt đều hiện lên mấy phần khao khát.

Bình Luận (0)
Comment