Chương 181. Phong Ba Côn (2)
Dạ Kinh Đường hai tay cầm thân thương, tay phải cầm cán thương, tay trái nâng thương, chân sau lùi lại một bước, mũi thương chỉ lên, thân hình vững như núi:
"Mời."
Kiếm Vũ Hoa tay cầm Tề Mi Côn đặt bên hông, côn nhọn hướng về phía trước, tư thái làm gì chắc đó, khí thế cả người đều xuất hiện biến hóa, giống như thương tùng không ngã.
Ha!
Thích Kiếm đường rơi vào tĩnh lặng, đám người vô thức cùng nín thở mong chờ, sắc mặt ngưng trọng.
Thương và côn chiêu thức hơn phân nửa tương thông, lấy thương đối côn, đều có sở trường riêng, thắng bại đều phải xem tạo nghệ cao thấp của hai bên.
Kiếm Vũ Hoa chỉ nổi lên khí thế liền có thể sánh ngang với Dạ Kinh Đường, lần giao thủ này, chỉ sợ không đơn giản.
Ào ào. . .
Thủy triều đập vào bờ, hai người cầm vũ khí dè chừng đối phương.
Ánh mắt Kiếm Vũ Hoa chuyên chú mà trấn tĩnh, hai tay khẽ run, Tề Mi Côn phát ra một thân bạo hưởng:
Ba! Rồi từng bước thận trọng, bước dần về phía trước.
Dạ Kinh Đường cũng không chủ động xuất kích, đổi thành thức mở đầu, hết sức chăm chú quan sát bộ pháp của Kiếm Vũ Hoa.
Bịch bịch. . .
Rất nhanh, Kiếm Vũ Hoa đã đưa côn chạm đến mũi thương đen như mực.
Khoảng cách này là điểm mấu chốt để giao thủ binh khí dài, bình thường mà nói, ai có thể xuất thủ đặt binh khí ở phía trên, người đó liền chiếm cứ Sinh môn, ngược lại ở dưới là Tử môn .
Nhân sĩ giang hồ đều nhìn chằm chằm biến hóa của hai người dù là rất nhỏ muốn sớm nắm bắt tình hình.
Nhưng đáng tiếc chính là, hai người trên đài hoàn toàn không dựa vào con đường giang hồ bình thường đánh nhau.
Kiếm Vũ Hoa tại thời điểm binh khí hai bên sắp tiếp xúc, hai tay chấn động mạnh mẽ:
Ba !Thanh âm giống như kinh lôi, lớn tiếng doạ người, rất chói tai.
Trường côn phát lực, mãnh mẽ đem mũi thương Dạ Kinh Đường đẩy ra xa ba thước, nếu như đổi lại là người bình thường, chỉ sợ sẽ bị đánh đến nỗi khiến binh khí rớt khỏi tay.
Kiếm Vũ Hoa một kích thành công, thừa thế xông lên, thân hình bạo khởi, hướng phía trước bước đến một bước dài, trường côn trong tay lao thẳng đến cổ họng Dạ Kinh Đường.
ở giữa hai chiêu không có chút khoảng trống nào, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể thấy tàn ảnh của thân côn. Đám người ven hồ nhìn thấy cái chiêu thức mở đầu không thể tưởng tượng này, đáy mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Mấy lão tiền bối trong giang hồ kiến thức rộng rãi một chút, trong đầu liền lóe lên một cái danh từ mà giang hồ sớm đã xa lạ, Phó gia Phong Ba Côn!
Phong Ba Côn là môn côn pháp chân truyền của Tây Bắc tiền triều, thời Đại Yên chính là tuyệt học xuất chúng trong hàng công phu thương bổng, lấy xuất kỳ bất ý, thanh thế như sấm mà nổi danh.
Dựa theo kinh nghiệm của những người giang hồ có mặt ở đây, Thiếu chủ Hồng Hoa Lâu nếu không sớm xử chí đề phòng, có thể sẽ bị một kích chế trụ, căn bản là không kịp trở tay.
Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của tất cả nhân sĩ giang hồ ở đây đã cùng nhau biến thành kinh ngạc!
Keng ~
Kiếm Vũ Hoa sau khi đánh bay trường thường của Dạ Kinh Đường liền thừa thắng hướng thẳng tới trung môn, khí thế như tất phải giết.
Nhưng tất cả mọi người không có chú ý, tuy mũi thương của Dạ Kinh Đường bị đẩy ra, nhưng hai tay vẫn nắm chặt trường thương chỉ di động một chút. Sở dĩ mũi thương nghiêng đi, chỉ vì côn kia Kiếm Vũ Hoa lực bộc phát trong nháy mắt quá mạnh, cán thương có chút co dãn.
Trong khoảnh khắc côn của Kiếm Vũ Hoa thừa cơ phi tới, mũi thương bay ra liền đàn hồi trở về, Dạ Kinh Đường thuận thế dẩy tay một cái trực tiếp để mũi thương đập vào bên trên trường côn.
Keng ~
Hai cây binh khí lại lần nữa chạm vào nhau, phát ra một tiếng bạo hưởng.
Kiếm Vũ Hoa phản ứng cực nhanh, đã thu côn hướng lên trên tránh mũi thương, đồng thời xoay mạnh cổ tay, cầm côn hướng về mắt cá chân của Dạ Kinh Đường mà đánh. Ý nghĩ này không tệ đáng tiếc lực bộc phát của trường thương quá lớn, ngay tại lúc hai người đối mặt nhau, Kiếm Vũ Hoa liền bị lực tác động của trường thương làm cho lão đảo, mất cân bằng.
Bịch bịch bịch. . .
Kiếm Vũ Hoa bị đập liền nghiêng sang một bên đồng thời lùi lại ba bước, lấy côn nhọn chĩa xuống đất mới dừng lại được, lúc này đáy mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, chưa kịp phản ứng thì đối diện liền có hàn mang đâm thẳng mà tới.
Táp!
Mũi thương đen như mực lao nhanh tạo thành một luồng gió, động tĩnh tựa nhu một mũi tên bay vun vút, âm thanh xe gió có chút thê lương.
Dạ Kinh Đường sau khi đẩy lùi Kiếm Vũ Hoa ra xa, áo bào chợt bị kéo căng, hai tay cầm thương khéo léo dồn trong đâm một chiêu đâm thẳng hướng tới ngực bụng Kiếm Vũ Hoa.
Đâm thẳng là thương pháp cơ sở cũng là chiêu thức có uy lực lớn nhất bên trong ‘Bách gia thương pháp’, đem chiều dài binh khí cùng lực lượng cơ thể phát huy đến cực hạn, trường hợp trung môn thất thủ, chân đứng không vững, căn bản là không đỡ được.
Phong Ba Côn vốn là côn pháp trên chiến trường mà trường thương lại là binh khí mạnh nhất chiến trường, Kiếm Vũ Hoa sao có thể không biết, hắn từ nhỏ tập luyện chính là học cách phá đại thương như thế nào. Trước một thương đang đâm tới kia, hắn liền cong người trở lại, để Tề Mi Côn chĩa xuống đất cầm đuôi côn chuẩn xác đỡ lấy mũi thương.
Keng ~
Âm thanh kim loại giao kích giòn vang, mũi thương bị làm lệch hướng, xượt qua đỉnh đầu Kiếm Vũ Hoa.
Đúng vào lúc này, Kiếm Vũ Hoa lấy côn nhọn làm điểm tựa, hai chân cách mặt đất một gang, hắn nằm ngang ra, trực tiếp thi triển chiêu Thỏ Tử Đặng Ưng, dùng chân đạp thẳng vào người Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường đúng là không ngờ tới đối phương sẽ dùng đến chiêu này, mũi thương bị Tề Mi Côn chống đỡ không cách nào ép xuống, một thoáng sau đã thấy hai chân của Kiếm Vũ Hoa đạp vào ngực.
Bành~
Một tiếng vang trầm phát ra, cả người Dạ Kinh Đường bay về sau khoảng gần ba trượng rơi xuống trên mặt hồ.
Kiếm Vũ Hoa một kích thành công, hai chân đạp xuống đất lấy đà thân hình nhảy vọt đến không trung, gần như đi theo Dạ Kinh Đường bay ra ngoài, hai tay cầm côn lấy thế khai sơn, hướng tới nơi Dạ Kinh Đường rơi xuống mà đập.