Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 182 - Chương 182 - Phong Ba Côn 3

Chương 182 - Phong Ba Côn 3
Chương 182 - Phong Ba Côn 3

Chương 182. Phong Ba Côn (3)

Cảnh này rơi vào trong mắt mọi người, có thể nói là kinh diễm, ngay cả Bùi Tương Quân cũng phải cảm thán một câu - Phong Ba Côn quả nhiên danh bất hư truyền.

Dựa theo kinh nghiệm giang hồ mà phán đoán, Dạ Kinh Đường trúng một chiêu Thỏ Tử Đặng Ưng bị ép bắn ra rơi xuống hồ, ắt là sẽ không tránh được sát chiêu cương mãnh của Kiếm Vũ Hoa.

Chu Hoài Lễ và Hiên Viên Hồng Chí thấy vậy liền âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của đám người một lần nữa biến thành mờ mịt.

Hoa ~~~

Chỉ thấy sau khi Dạ Kinh Đường bay ra ngoài hồ đến một giọt nước cũng không văng ra, hai chân hắn như giẫm được lên gỗ nổi, lướt như trượt băng trên mặt hồ, mặt hồ hiện ra chút sóng sánh rồi thôi.

Ầm ầm ~

Kiếm Vũ Hoa toàn lực bộc phát ra một côn, trên mặt hồ đập xuống

Nước hồ nguyên bản lĩnh lặng lúc này bị nổ tung, bắn bọt nước lên cao tới hai trượng, mặt hồ bị đập lõm xuống thành cái hố sâu, có mấy con cá chép bay ra từ bọt nước trực tiếp bị đánh chết.

Thanh thế chiêu này có thể nói là doạ người nhưng không đánh trúng thì chính là phí công phí sức.

Ngược lại là Dạ Kinh Đường sau khi trượt trên mặt hồ khoảng hơn mười trượng xong thì đạp nước lao người về phía trước, kéo lê mũi thương trên mặt hồ, xông về phái Kiếm Vũ Hoa.

Bịch bịch bịch. . .

Tốc độ càng lúc càng nhanh!

Một đạo áo bào đen đạp nước nhảy lên, trên mặt hồ rộng ngàn trượng đang xao động từng đợt gợn sóng màu trắng, thân ảnh nam tử kia tựa như một mũi tên lông vũ, lấy khí thế sấm sét bắn về bờ hồ!

"Aaaa!"

Tiếng quát lớn như cửu tiêu long ngâm.

Bên ngoài Thích Kiếm Đường cao thủ lớp lớp, vào lúc này cùng nhau thối lui nửa bước, mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng ngạc nhiên!

Chỉ thấy phía trên sóng nước, một đạo thân ảnh áo bào đen phóng lên tận trời, giơ cao trường thương Hắc Lân hiên ngang đánh xuống Kiếm Vũ Hoa.

Ầm ầm ~ âm thanh lớn vang lên dưới ánh chiều tà

Trong nháy mắt, mặt hồ trước Thích Kiếm Đường xuất hiện một cái hố nhỏ, sâu đến mức có thể thấy được nước bùn đáy ao, dưới đó còn có một người đã bị ép lún một nửa người xuống bùn.

Cột nước hình vòng tròn dâng lên, lấy Kiếm Vũ Hoa làm trung tâm, khuếch tán ra tứ phía. Kiếm Vũ Hoa đang ở trong nước, cơ thể khó mà chuyển động nhanh chóng nên liền trực tiếp lặn vào đáy hồ, muốn dựa vào lực cản của nước hồ để đỡ một thương của Dạ Kinh Đường.

Nhưng một thương này ẩn chứa nội kình cực lớn, ngoài sức tưởng tượng. Mũi thương Hắc Lân phá vỡ nước hồ trực tiếp đập lên Tề Mi Côn. Mặc dù Tề Mi Côn vẫn còn nguyên vẹn, không bị mũi thương chém đứt, nhưng lực đạo cường hoành đến khó nói lên lời vẫn khiến cơ thể Kiếm Vũ Hoa trong nháy mắt chìm xuống, nửa thân dưới đều chôn vào nước bùn đáy ao.

Ầm ầm ~

Nước hồ nổ tung ra rồi khép lại, va chạm tạo ra bọt nước xung thiên.

Dạ Kinh Đường chân đạp đỉnh sóng, lần nữa phóng người lên trời, như ưng kích trường không, thân hình tiêu sái mà tuấn dật, vững vững vàng vàng đáp xuống đỉnh cự thạch ven hồ.

Rầm rầm. . .

Vô số bọt nước từ giữa không trung rơi xuống, trên mặt hồ tựa nhu vừa có một trận mưa to. Gợn sóng dâng lên, nhanh chóng xô đẩy nhau rồi tỏa ra xung quanh.

Dạ Kinh Đường đưa lưng về phía hoàng hôn, tay phải cầm thương chỉ xéo trên mặt đất, nhìn về phía Nhân sĩ giang hồ đang mắt chữ o mồm chữ a, tay trái phủi phủi đi hai dấu chân bên trên áo bào:

" Côn pháp đỉnh đấy."

Ba ba. . . Cũng vào lúc này, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện Dạ Kinh Đường kịch chiến trong hồ, vậy mà không bị nước bắn vào người, ngay cả giày mặt cũng không ướt!

". . ."

Thích Kiếm Đường dưới ánh hoàng hôn rơi vào tĩnh mịch, ngay cả Tống Trì và Trần Nguyên Thanh, ánh mắt cũng có chút mờ mịt.

Mãi một lúc lâu sau, tiền đường mới truyền ra ồn ào:

"Chuyện gì vừa xảy ra?"

"Vừa nãy kia là. . . Là Tiệt Vân Tung?"

"Đúng là vậy. . ."

"Đi trên mặt nước không bị ướt, đạp gió nhẹ nhàng như mây trôi! Tuyệt đối là Yên sơn Tiệt Vân Tung."

"Ha. . ."

Nhân sĩ giang hồ quay mặt nhìn nhau, đáy mắt không phải chấn kinh, mà là đầy rẫy mờ mịt.

Thương pháp bá đạo, một thương mở biển, giang hồ lão bối ở đây đều là biết. Đi trên mặt nước không bị ướt, là khinh công đỉnh tiêm, giang hồ lão bối ở đây cũng đã gặp.

Nhưng hai môn pháp này cùng kết hợp, dù là Tam Tuyệt Tiên Ông kiến thức sâu rộng, chứng kiến cảnh này cũng có chút mờ mịt.

Đây chính là hai loại võ học khác nhau, hoàn toàn không phải một loại. Bá Vương Thương đại khai đại hợp, đạo lý thân nặng ngàn cân, từng bước như núi. Yên sơn Tiệt Vân Tung, đạo lý đi lại không dấu vết, người nhẹ như yến.

Hai loại võ học có phương pháp vận khí hoàn toàn đi ngược nhau, mọi người ở đây cho dù học được cả hai cũng không dám đồng thời thi triển trong lúc chém giết, nếu không chắc chắn sẽ bị đau hông nghẹn thành nội thương.

Trong lúc chém giết tùy tiện dùng cả hai còn có thể làm đến trình độ thu phóng tự nhiên, cái này cần là kì tài võ học đến bực nào mới có thể?

Đám người nghị luận ầm ĩ, nhìn Dạ Kinh Đường đang đứng trên đá lớn, ngay cả hiện tại muốn làm gì cũng đều quên.

Soạt~

Mặt hồ truyền tới tiếng vang khẽ, Kiếm Vũ Hoa đem thân thể từ trong nước bùn rút ra, phi thân đáp xuống mặt hồ, có thể thấy được hai ống tay áo đã vỡ vụn, nổi gân xanh, cộng thêm mấy vết xanh tím, rõ ràng bị chấn thành nội thương.

Dạ Kinh Đường cũng không quay đầu, một tay cầm thương nhìn về phía Chu Hoài Lễ ở tiền đường:

"Chu chưởng môn đã chịu phục chưa?"

Bình Luận (0)
Comment