Chương 191. Đánh Cược (2)
Dạ Kinh Đường nhíu mày:
"Vậy ngươi nói xem là do ai viết?"
". . ."
Lạc Ngưng đọc sách không ít, nhưng xác thật chưa từng nghe qua bài thơ này, cắn răng phản bác:
"Động Đình hẳn là hồ nước, còn nơi này là sông. . ."
"Lương Châu có một cái hồ nhỏ, ta tức cảnh sinh tình, liền lấy nó biểu lộ cảm xúc."
"Vậy Tương quân là ai?"
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt:
"Bùi Tương Quân, chủ nhà của ta, ngươi chưa gặp qua sao?"
? ?
Lạc Ngưng đều sợ ngây người, bị câu này làm cho á khẩu không trả lời được, nàng nghĩ nghĩ, lại nói:
"Nàng tại sao lại có nhiều tóc bạc?"
"Đây là ví von khoa trương. Trong nhà làm ăn không tốt, phát sầu nha."
Dạ Kinh Đường nhìn về phía Lạc nữ hiệp đang trợn mắt hốc mồm, lắc đầu trêu chọc:
"Ta còn tưởng rằng Lạc nữ hiệp là người nói một thì sẽ không nói hai, aizz. . . Chẳng lẽ Lạc nữ hiệp cảm thấy, bài thơ này, không được tính là tác phẩm xuất sắc?"
"Ngươi!"
Lạc Ngưng cắn môi dưới, không còn lời nào để nói, quay đầu đi, làm ra bộ dáng băng sơn tiên tử, không phản ứng lại với Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường nhìn ngắm Lạc Ngưng một lát, lắc đầu, đứng dậy đem chim chim đặt ở trên bờ vai:
"Thôi thôi, trở về đi, không có ý nghĩa, đúng không chim chim?"
"Chít chít."
Chim chim gật đầu như giã tỏi, cảm thấy tỷ tỷ dưa hấu không chơi nổi. Sắc mặt Lạc Ngưng lúc đỏ lúc trắng, thấy Dạ Kinh Đường thật chuẩn bị rời đi, âm thanh lại lạnh lùng nói:
"Ngươi ngồi xuống cho ta! Ai nói ta thua không chịu nhận?"
Dạ Kinh Đường đem chim chim ném sang một bên, quay về chỗ ngồi, nhìn ngắm Lạc Ngưng giống như ‘Hiệp nữ bị lừa’ nói:
"Ừm Hử?"
Lạc Ngưng cảm giác mình thật sự đã bị lừa, nhưng đáp ứng cá cược rồi nên không thể không nhận, nàng hơi trầm ngâm:
" Khẳng định ngươi chơi dơ. Nếu ngươi có thể làm thêm một bài thơ nữa mà ta chưa từng nghe qua, và cũng là tác phẩm xuất sắc, ta liền tin ngươi."
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ nói:
"Lạc nữ hiệp, cái này không hợp quy củ nha, ván cược vừa rồi đã xong, muốn ta làm thêm một bài nữa, cũng nên trả tiền cược trước rồi sau đó mới cược ván mới. Nếu không ngươi cứ một mực không chấp nhận, vậy thì không lẽ ta sẽ phải làm thơ mãi sao?"
Lạc Ngưng cắn răng, ánh mắt chịu uất ức, nhìn về phía nước dòng sông cuồn cuộn không nói lời nào.
Dạ Kinh Đường cảm thấy đây là ngầm thừa nhận, chớp chớp mắt, đưa mặt lại gần.
Lạc Ngưng toàn thân căng cứng, bàn tay nắm chặt vào váy, muốn ngửa ra sau tránh né, nhưng vì trước đó đã đánh cược nên cuối cùng vẫn là đứng im, mím chặt hai cánh môi anh đào, bày ra bộ dáng ‘hiệp nữ chịu nhục bi thương chết tâm, ngươi đạt được ta người cũng không chiếm được lòng ta’, khóe mắt lăn xuống hai hàng nước mắt.
"Ưm~ "
Đôi môi hai người chạm vào nhau, một tiếng rên khẽ phát ra.
Lạc Ngưng vai có chút run, đầu óc trong nháy mắt hóa thành trống không.
Lần này so với lần trước thì mãnh liệt hơn nhiều, khí tức nóng bỏng của nam tử phả thẳng vào mặt, xúc cảm khó nói lên lời xung kích tâm thần, khiến cho người ta có cảm giác đầu váng mắt hoa, ngay cả thở đều trở nên mười phần khó khăn.
Hai bên bờ không một người, giữa lòng sông ánh đèn lồng như hạt đậu heo hắt. Một đôi nam quấn quýt đứng ở mũi tàu, ngàn vạn nhu tình. . . Không còn nghe tiếng thở của hai người nữa thay vào đó là tiếng “Xẹt xẹt ~” của mành che đang đong đưa.
Không khí tĩnh mịch tựa như giữa mảnh thiên địa này chỉ còn lại một chiếc thuyền.
Chim chim ngồi xổm ở đằng sau hiếu kì dò xét, Đường Đường vô tình phất tay ra hiệu nó cũng nhất định không đi, mãi đến khi Dạ Kinh Đường dựng thẳng lên ba ngón tay, ám chỉ ba ngày cho ăn căng bụng, chim chim mới vừa lòng thỏa ý, lặng lẽ âm thầm bay khỏi thuyền nhỏ.
Băng sơn mỹ nhân dung mạo tuyệt thế, sững sờ ngồi ở mũi thuyền, hàm răng không biết lúc nào đã bị cạy mở, có chút luống cuống nắm tay đặt ở trước ngực.
Dạ Kinh Đường cũng coi như lần đầu được cùng người trong lòng hôn nồng nhiệt như này, nói bảo trì lý trí tuyệt đối thì có chút không thực tế, thân hình hơi đè về trước, tay không tự chủ được. . .
"Ưm? !
Lạc Ngưng đều cũng không biết đã qua bao lâu, trước hành động bất chợt của người bên cạnh khiến nàng trong nháy mắt mau chóng tỉnh táo lại, cấp tốc lui về sau, sắc mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường!
Dạ Kinh Đường hậm hực ngồi xuống, đành coi như rồi chưa từng xảy ra chuyện gì:
"Được rồi, tiếp tục đi, còn muốn đánh cược nữa hay không?"
". . ."
Lạc Ngưng trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường hồi lâu, ngàn vạn cảm xúc nơi đáy mắt mới được áp chế xuống, biến thành lạnh như băng:
"Ngươi bây giờ lại làm một bài thơ. Nếu làm không được, ta. . ."
Vừa nói Lạc Ngưng vừa với lấy nhuyễn kiếm bên hông, ánh mắt hướng về phía “tiểu Kinh Đường ”.
Dạ Kinh Đường lộ ra ý cười, nhìn ngắm làn môi đỏ mọng của Lạc nữ hiệp:
"Thật sự là muốn cược? Ta làm không ra, ngươi liền đem ta thiến. Nếu như ta làm ra được, ngươi làm sao bây giờ?"
Lạc Ngưng cũng không ngốc, trầm giọng nói:
"Ta không tin tài thi ca của ngươi so với thiên phú tập võ còn lợi hại hơn, ngươi tất nhiên có chuẩn bị mà đến, cố ý đánh cược lừa bịp ta. Ngươi nếu có thể dựa theo yêu cầu của ta, ở đây làm thêm một bài thơ, ta liền tin ngươi."