Chương 192. Đánh Cược (3)
?
Dựa theo yêu cầu. . .
Dạ Kinh Đường biểu cảm cứng đờ, lần này là cơ hội tốt, vì để cho Lạc nữ hiệp chủ động từ bỏ, liền tiến đến bên tai Lạc Ngưng:
"Được. Nếu ta làm ra được, ngươi. . ."
Ý tứ đại khái là cho hắn ăn dưa hấu, loại vừa miệng kia. . .
? !
Đôi mắt đẹp của Lạc Ngưng trừng lớn hơn mấy phần, sắc mặt đỏ lên, nâng nhuyễn kiếm bên hông lên.
"Ngươi là tiểu tặc vô sỉ! Loại chuyện này ngươi cũng dám mở miệng? Ta. . ."
Dạ Kinh Đường biết trước Lạc nữ hiệp sẽ không đồng ý, liền thuận thế nhún vai:
"Lạc nữ hiệp không dám đánh cược thì thôi, chúng ta dừng ở đây thôi. Ân. . . Khoảng cách tới Vân Thành cũng không xa, ta đi về trước, Lạc nữ hiệp không cần đưa. . ."
Loạt hành động này chứng minh Dạ Kinh Đường thấy tình thế tốt muốn nắm bắt cơ hội chuồn mất, tránh cho bị đánh chết. Nhưng Lạc Ngưng lại không ngốc, phát hiện Dạ Kinh Đường muốn chạy, liền minh bạch tiểu tặc này là đang sợ hãi, trợn mắt nói:
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Động tác Dạ Kinh Đường dừng lại, chớp chớp mắt:
"Lạc nữ hiệp thật muốn cùng ta cược cái này hay sao?"
Lạc Ngưng nguyên bản không dám đánh cược, nhưng nhìn thấy Dạ Kinh Đường rụt rè, dũng khí lập tức căng tràn, thanh kiếm gác lên vai Kinh Đường, mặt như băng sơn, ngữ khí thanh lãnh:
"Cược thì cược, ngươi dựa theo yêu cầu của ta làm thành thơ, ta liền để ngươi toại nguyện, nếu như làm không được, ta đem ngươi thiến!"
Dạ Kinh Đường nhìn Thanh Phong kiếm dài ba thước trên vai một chút rồi nói:
"Ừm. . . cái này Lạc nữ hiệp chắc chắn sẽ không ra tay thật, nếu không đổi thành ván cược trướcđó? Nếu ta không làm được, liền lõa thể bơi về Thanh Dương thành. . ."
Lạc Ngưng nhìn ra Dạ Kinh Đường là sợ hãi, muốn giảm xuống tổn thất, ánh mắt càng thêm nổi nóng:
"Không được!"
Nhưng mà quả thật khả năng nàng có thể ra tay thiến Dạ Kinh Đường là không lớn ngẫm nghĩ lại một chút rồi sửa lại lời nói:
"Nếu như ngươi thua, liến phải dập đầu ba cái trước Thiên Nam, bái nhập môn hạ Bình Thiên Giáo. . ."
"A? Vậy không phải ta thành đồ đệ của ngươi?"
"Cái gì mà đồ đệ?"
Lạc Ngưng làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn này, nàng lặng lẽ nói:
"Là tiểu lâu la mới nhập môn, loại gánh nước quét rác tại Bình Thiên Giáo, không có bắt cứ đãi ngộ nào, còn phải sống là người Bình Thiên Giáo, chết cũng là người chết của Bình Thiên Giáo !"
"Ây. . ."
Cái giá của ván cược này nói thật có chút khó mà tiếp nhận.
Nhưng Dạ Kinh Đường vừa trêu trọc Lạc nữ hiệp xong, tự mua dây buộc mình cũng chẳng trách được ai, lập tức chỉ có thể nói:
"Được thôi . Liền cược cái này đi, ta từ nay về sau bái nhập môn hạ Bình Thiên Giáo, dập đầu thì bỏ đi. . ."
?
Lạc Ngưng mũi kiếm xiết chặt:
"Ngươi còn chưa làm thơ đã trực tiếp nhận thua? Ta biết ngay tiểu tặc nhà ngươi đang lừa ta, ngươi. . ."
"À đúng rồi."
Dạ Kinh Đường đều đã đem ván cược quên mất, nghe thấy lời này, ngồi nhổm dậy:
"Đúng a, ngươi đưa ra yêu cầu đi, ta sẽ cố vùng vẫy một chút."
Lạc Ngưng nhìn ra Dạ Kinh Đường không có thực lực, nhất thời mềm lòng, cũng không muốn làm khó dễ Dạ Kinh Đường quá, chỉ ra cái khảo đề tương đối đơn giản:
"Ngươi lấy nước sông, mặt trăng làm đề, làm một bài thơ. Có thể làm ra được, ta liền tin ngươi."
Nước sông, mặt trăng. . .
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, đây là đang cố ý nhường?
Khí thế Dạ Kinh Đường lập tức trở về, ngồi thẳng một chút:
"Ừm. . .
“Dời thuyền gỗ, khói bay bay
Hoàng hôn tới, khách mới sầu.
Chốn hoang vu duy chỉ hai người,
Quấn quýt dưới Ánh trăng Thanh Giang.”
Thế nào?"
Lạc Ngưng sắc mặt có chút ngẩn ngơ, môi đỏ khẽ nhếch, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường có chút muốn cười, nhưng cũng không dám cưới, ho nhẹ một tiếng, ngồi xích lại mấy phần:
"Lạc nữ hiệp, ngươi ra khảo đề đơn giản như vậy, ta thực sự có chút thắng mà không võ, aizz. . . nhìn biểu tình hiện tại của ngươi, thật là không thú vị. . ."
". . ."
Lạc Ngưng cắn răng, đôi mắt đẹp tựa hoa anh đào trải qua ngạc nhiên về sau liền từ từ biến thành mơ hồ mông lung, như là hiệp nữ đơn thuần bị hoa hoa công tử lừa.
Sau một lát trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường, Lạc Ngưng bị làm cho tức giận, vứt thanh trường kiếm sang một bên đưa tay cởi ra cổ áo, nhìn bộ dáng chính là bị trêu chọc tới khóc.
Dạ Kinh Đường thấy tình thế không đúng, vội vàng giữ tay Lạc Ngưng lại:
"Không cần không cần, ta nói đùa thôi. Ngươi không vui ta há lại sẽ ép buộc. . ."
"Bỏ tay ra!"
Lời nói của Lạc Ngưng mang theo tiếng khóc nức nở cùng thanh âm run rẩy, bướng bỉnh đem cổ áo cởi ra, vừa cởi vừa rơi nước mắt, còn nấc hai tiếng.
Dạ Kinh Đường đưa tay đem cổ áo kéo lên:
"Được rồi được rồi, ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm nói đùa thôi, thật khóc liền không có ý nghĩa. Chúng ta thay đổi điều kiện đi, ta vừa nãy cũng đổi, ngươi đổi cũng được mà, không tính là thất tín."
". . ."
Lạc Ngưng mắt ngấn lệ, long lanh, nức nở hai lần, không nói gì nhưng động tác cởi áo đã dừng lại.
Dạ Kinh Đường nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói:
"Ừm. . . Đổi thành Lạc nữ hiệp về sau mỗi ngày để cho ta hôn một cái? Như thế nào?"
Khóe môi Lạc Ngưng giật giật, xem bộ dáng là không muốn đáp ứng.
"Mỗi ngày ôm một chút có thể chứ? Không được nữa thì coi như xong, ta sẽ coi như chuyện vừa rồi chưa xảy ra."
Lần này ánh mắt Lạc Ngưng nhu hòa đi mấy phần, thoạt nhìn là có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Dạ Kinh Đường duỗi ra ngón út, tiến đến tay Lạc Ngưng, móc ngoéo:
"Một lời đã định! Về sau mỗi ngày ôm một chút, Lạc nữ hiệp được cự tuyệt, không thể nói ta háo sắc, cũng không thể tức giận đến khóc."
Ngón tay Lạc Ngưng không nhúc nhích, nhưng vẫn là bị lôi kéo móc ngoéo. Lúc sau, nàng đưa tay lau đi nước mắt, đứng dậy:
" Đã đến Thanh Dương thành, ngươi tự mình đi qua đi, Vân Ly còn đang đợi ta về."
Dạ Kinh Đường đứng dậy đưa mắt nhìn sang:
"Ngày mai ta chờ ngươi và Vân Ly ở bến tàu nhé?"
Lạc Ngưng không nói gì, nhảy xuống đầu thuyền, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, sóng gợn lăn tăn, bóng hình dần dần biến mất. . .