Chương 193. Đi Đào Người
Rầm rầm. . .
Đêm khuya, bên ngoài Thanh Vân thành, bỗng nhiên có mưa nhỏ.
Thuyền của Hồng Hoa Lâu bỏ neo tại bến cảng bên ngoài Thanh Dương thành, rất nhiều môn đồ đang tuần tra xung quanh thuyền, chú ý đến gió thổi cỏ lay xung quanh.
Cửa sổ tầng hai của thuyền, có thể thấy, một ánh nến đặt ở trên bàn, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng lên chim chim đang ngủ trên gối, cũng chiếu sáng gương mặt giai nhân thục mỹ tâm tình bất ổn.
Khít. . . Khít. . .
Nắp chén sứ, nhẹ nhàng ma sát với chén trà.
Nước trà đã nguội từ lâu, Bùi Tương Quân lại không phát giác chút nào, vẫn thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ như cũ, sau đó yếu ớt thở dài một tiếng:
"Ai. . ."
Kinh Đường làm sao lại liên quan đến Thiềm Cung Thần Nữ, hai người quen biết nhau từ lúc nào. . .
Nhị ca tháng trước mới chết, có thể là tại trên đường vào kinh thành. . .
Nhưng Kinh Đường chỉ là một tiêu sư, phu quân Thiềm Cung Thần Nữ thế nhưng là Bình Thiên giáo chủ dưới núi vô địch, nghe nói dung mạo Bình Thiên giáo chủ cũng không kém, làm sao lại cùng Kinh Đường nảy sinh tình cảm chứ. . .
Chẳng lẽ là bởi vì Kinh Đường quá tuấn tú. . .
Hoặc là Bình Thiên Giáo coi trọng dung nhan Kinh Đường, cố ý phái giáo chủ phu nhân câu dẫn. . .
Đại tẩu đã từng nói, tuổi tác của Kinh Đường bây giờ, khó chống đỡ nhất là những đại tỷ tỷ, lấy mỹ mạo kinh diễm của Thiềm Cung Thần Nữ, còn có thủ đoạn của phụ nữ đã kết hôn, muốn bắt được Kinh Đường còn không phải dễ như trở bàn tay. . .
Vữa nghĩ tới đây, Bùi Tương Quân lập tức hối hận.
Lúc ấy nhìn thấy Dạ Kinh Đường vừa tuấn tú lại có thiên phú, nàng nên đề phòng để tránh bị thế lực giang hồ khác đào chân tường mới đúng, đại tẩu còn khuyên qua nàng, để nàng tìm mỹ nhân đem Kinh Đường trói chặt, thực sự không được thì để chính nàng ra tay.
Kết quả nàng thấy Kinh Đường đã có ý trung nhân, liền không để ý đến chuyện này.
Bây giờ thì xong rồi, bị Bình Thiên Giáo bưng người đi.
Không đúng, còn bưng thêm một bộ thương pháp. . .
Nếu như Kinh Đường chạy, không phải Hồng Hoa Lâu xong rồi sao?
. . .
Trong lúc âm thầm suy tư, bên ngoài gian phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Bình bịch ~~
Tam đương gia Trần Nguyên Thanh đi tới trước cửa, thậm chí không dám kinh động môn đồ nhà mình, nhỏ giọng nói:
"Lâu chủ, Thiếu chủ xảy ra chuyện rồi."
? !
Bùi Tương Quân đang bưng chén trà lắc trong tay, nghe được tin này liền vội vàng đứng lên đi ra cửa, nhìn Trần Nguyên Thanh cả người ướt đẫm, sắc mặt có chút trắng bệch:
"Trần thúc, xảy ra chuyện gì rồi?"
Trần Nguyên Thanh sắc mặt nặng nề:
"Thiếu chủ vừa giết người."
Bùi Tương Quân nghe thấy là giết người, âm thầm thở phào, quan sát thấy bến cảng ở trong màn mưa tối đen như mực, nhẹ giọng hỏi thăm:
"Giết ai rồi?"
Trần Nguyên Thanh không nói gì, nhưng ánh mắt phức tạp cùng vẻ mặt cứng ngắc, đều biểu thị, vừa rồi bên ngoài Thanh Dương thành, chết một người không nên chết. . .
---
Trước đó, Chu gia trang.
Sau khi tiệc rượu giải tán, khách nhân tới chơi đã trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Trong tổ trạch Chu gia, không khí ngột ngạt tới cực điểm, ngay cả người hầu đi lại bên ngoài, cũng không dám thở lớn tiếng.
Trong thư phòng, ngọn đèn leo lắt, trên cửa sổ hai cái bóng người hiện ra.
Chu Hoài Lễ vừa từ tiệc rượu trở về, ngồi dựa vào trên ghế bành, không còn vẻ cười như vừa nãy tiếp khách, sắc mặt tái xanh, nắm chặt nhẫn trên ngón tay, thậm chí có thể nghe được tiếng răng tắc.
Trên ghế đối diện, là con trai trưởng Chu Anh hôm nay lên đánh lôi đài, ngực bị thương nặng, lúc này sắc mặt còn có chút tái nhợt, đang nói:
"Những năm gần đây chỉ tính việc sửa chữa lại bến tàu Thanh giang, chế tạo thuyền, chuẩn bị kéo quan hệ với các chủ thuyền, thương nhân, quan lại, đã tốn không dưới mấy vạn lượng bạc. Còn có Quân Sơn Đài, chúng ta đã cùng Hiên Viên Hồng Chí bàn bạc việc bến tàu, hôm nay Hiên Viên Hồng Chí cũng hỗ trợ, mất đi bến tàu Thanh giang, lấy tính tình Hiên Viên Hồng Chí, tất nhiên sẽ bắt Chu gia nợ một phần nhân tình. . ."
Chu Hoài Lễ lúc vừa mới trưởng thành, trong nhà vẫn còn là cái sơn trang nhỏ rèn sắt kiếm sống, vất vả mấy chục năm mới dành được gia nghiệp như bây giờ, bỗng nhiên bị cắt đi một miếng thịt, còn hao tổn danh vọng, trong lòng làm sao có thể nhẫn nhịn việc này?
Nhưng tổn thất một cái bến tàu, vẫn là việc nhỏ.
Chu Hoài Lễ sắc mặt âm trầm nói:
" Bến tàu Thanh giang chỉ là sản nghiệp, không quan hệ tới sinh tử. Những năm gần đây đã làm mất lòng Hồng Hoa Lâu không ít, hôm nay bởi vì Kiếm Vũ Hoa, Dạ Tứ Lang kia đã nổi lên sát tâm với ta. Chờ ngày Dạ Tứ Lang đứng vào hàng bát khôi, chính là thời điểm Chu ta gia đại nạn!"
Chu Anh tự nhiên biết những năm này bọn hắn quả thực chèn ép Hồng Hoa Lâu vô số lần, thế là xích lại mấy phần, nhỏ giọng nói:
"Nếu không viết phong thư cho Nhị thúc?"
" Nguyên nhân sự tình bắt nguồn từ ta, Dạ Tứ Lang thật muốn diệt môn, Nhị thúc ngươi khẳng định sẽ trở về. Còn hiện tại, cục diện này, hắn không có khả năng sẽ đồng thuận với người huynh trưởng như ta."