Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 233 - Chương 233 - Ta Còn Cứu Được Không?

Chương 233 - Ta Còn Cứu Được Không?
Chương 233 - Ta Còn Cứu Được Không?

Chương 233. Ta Còn Cứu Được Không?

Bà lão tóc trắng trịnh trọng gật đầu:

"Lấy kết quả đến xem, trong nha môn xác thực có nội gián, thấy Dạ công tử nhìn ra dấu vết chưởng pháp, vụng trộm đi báo tin cho hung thủ."

Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt:

"Ây. . . Hắn sao có thể nhìn ra quan phủ có nội gián?"

Bà lão tóc trắng nghĩ nghĩ, có chút miễn cưỡng giải thích, nói:

"Dạ công tử hẳn là nhìn ra chưởng pháp có chút không hợp lý, tùy tiện thử một chút xem ban đêm hung thủ có tới hủy thi diệt tích không. Nói rõ bản thân hung thủ cũng cho rằng, chưởng pháp cùng một mạch với Trương Hoành Cốc nhưng vẫn tồn tại điểm khác biệt, hung thủ tuyệt không phải người Bình Thiên Giáo. . . Ừm. . . Chỉ có thể nói Dạ công tử nhãn lực tỉ mỉ, trực giác hơn người, vận khí cũng không tệ. . ."

Đông Phương Ly Nhân trong lòng kinh ngạc không thôi, cảm thấy bản lĩnh phá án của Dạ Kinh Đường, hình như so với thiên phú tập võ cũng đều không hợp thói thường. Giỏi như nhau. Nàng chậm rãi gật đầu:

"Biết chưởng pháp độc môn của Bình Thiên Giáo, còn có nội ứng trong quan phủ, việc này tuyệt đối không nhỏ. . . có bắt được hung thủ không?"

"Dạ công tử nói hung thủ rất xảo trá, đang nghĩ cách lần theo dấu vết. Thời điểm cùng hung thủ chém giết, Dạ công tử đã bị thương, vừa đi đến phủ Vương thái y. . ."

"Bị thương? !"

Đông Phương Ly Nhân sắc mặt biến hóa, đứng dậy:

"Thái hậu, ngài nghỉ ngơi trước, ta đi ra xem một chút."

Thái hậu nương nương rất thông cảm khua tay:

"Đi đi, ban đêm không cần phải gấp gáp trở về bồi mẫu hậu ngủ đâu."

?

Đông Phương Ly Nhân dừng bước chân lại, cảm thấy trong lời nói ấy của Thái hậu có hàm ý, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi bỏ đi. . .

-------

Văn Đức Kiều, Vương gia đại trạch.

Văn Đức Kiều ở Nam Thành, tiếp giáp tường ngoài hoàng thành, có rất nhiều biệt phủ của vương hầu công khanh ở chỗ này, vì thế hoàn cảnh ở vô cùng tốt, mặt đường do đá xanh một thước lát lên, hai bên là vỉa hè dành cho người đi bộ.

Đến ban đêm, mặc dù người đi đường không nhiều, nhưng hai bên đường đều treo đèn lồng.

Biệt phủ của Vương lão thái y, tại dải đất trung tâm Văn Đức Kiều, phía trước là một gian y quán, phía trên treo biển chữ vàng Hạnh Lâm Thánh Thủ, là Hoàng đế Đại Ngụy khai quốc ngự bút viết.

Sau y quán là vài gian phòng xá, là nơi cho người bị thương tĩnh dưỡng, có mấy gian phòng đang có ánh đèn sáng. Mà phòng cuối cùng, thì là trạch viện Vương gia, quy mô rất lớn, nhưng rất là mộc mạc, trong hoa viên có đủ loại dược liệu.

Trong chính sảnh Vương gia, lập lòe một cây đèn nến.

Dạ Kinh Đường ngồi ngay ngắn bên cạnh án trà, tay phải đặt ở trên gối mềm.

Đối diện trà án, là cái ông lão thân mặc bạch bào, râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, tay trái đặt trên cổ tay Dạ Kinh Đường, tay phải thì nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Vương lão thái y đã qua tuổi tám mươi, lúc ở tiền triều cùng sư phụ đi khắp giang hồ, về sau Đại Ngụy khởi binh liền trở thành đại phu theo quân, khai quốc tiên đế mấy lần đánh trận bị thương, đều là do ông tự tay cứu sống, rồi sau đó khi Đại Ngụy khai quốc, ông được đảm nhiệm trọng trách cai quản Thái y viện làm từ đó đến nay, tính cả phế đế, trước sau trải qua bốn vị đế vương.

Trên giang hồ không người nào dám trêu chọc vào thần y Dược Vương Lý, vì sư phụ hắn là Vương lão thái y. một bình Ngọc Long Cao của Dược Vương Lý trên giang hồ có thể bán ra trăm lạng bạc ròng, địa vị Vương lão thái y thế nào từ đó có thể tưởng tượng ra.

Lão thần y như này nói một câu ‘ngươi chết rồi’ thì không còn ai dám nhận mình còn sống. Nhưng lúc này sắc mặt thần y lại có chút ngưng trọng, bắt mạch thật lâu cũng không nói lời nào.

". . ."

Dạ Kinh Đường biết đại danh của Vương thần y, nguyên bản cảm thấy mình không có chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng này, trái tim cũng lạnh một nửa, Lạc nữ hiệp ở bên ngoài chờ đợi nếu cũng thấy được cảnh này chắc sẽ lo lắng sợ hãi, thương tâm gần chết, hắn bèn xích lại gần thăm dò hỏi thăm:

"Vương lão, tại hạ. . . Còn cứu được hay không?"

Vương lão thái y nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, một lúc lâu sau, mới đáp lại:

"Là Tuyết Nga Lân, tục xưng Bạch Thạch Hôi, bên Bắc Lương tương đối phổ biến, Đại Ngụy ít người dùng, không tính là độc dược, nhưng lợi hại ở điểm dính vào máu thịt, sẽ làm tắc khí mạch, thời gian ngắn khó mà xử lý, dùng nhiều cho việc đánh lén hoặc là ngăn chặn truy binh."

"Nha. . . Cái này nên giải như thế nào?"

"Bảy ngày tự khắc sẽ khôi phục, lão phu châm cho ngươi một châm, hai khắc đồng hồ liền không có gì đáng ngại."

". . ."

Dạ Kinh Đường âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng có chút im lặng, thầm nghĩ: Sự việc to như hạt vừng, sao ngài nhìn lâu như vậy? Làm ta lo lắng, đến việc bàn giao hậu sự cũng đã nghĩ qua. . .

Nhưng lời này khẳng định khó mà nói ra, Dạ Kinh Đường mỉm cười nói:

"Vương lão quả nhiên danh bất hư truyền, bột màu trắng kia, nhìn xác thực giống vôi, không nghĩ tới còn rất có lai lịch. . ."

"Tuyết nga lân nếu vung vào mặt tác dụng không khác vôi sống là bao nhiêu, thế tục mới gọi là Bạch Thạch Hôi, đều là vật không nói võ đức. Nếu là vung chuẩn, kỳ thật thứ này hiệu quả không nhanh bằng vôi sống, chỉ là người võ nghệ cao cường thân pháp đều không tầm thường, vôi sống vung không có tác dụng, giang hồ đạo chích mới suy nghĩ ra vật này."

Bình Luận (0)
Comment