Chương 234. Có Gì Phải Sợ?
"Nha. . . Thụ giáo."
Vương lão thái y trong khi nói chuyện, từ trong hộp kim châm bên cạnh, lấy ra một cây kim châm, đâm vào trên cánh tay Dạ Kinh Đường, lại đâm xuống đầu ngon tay Dạ Kinh Đường, đầu ngón tay lúc này chảy ra giọt máu màu đen, nhỏ xuống bên trong bát sứ.
Dạ Kinh Đường phát hiện Vương lão thái y thi châm xong, về sau lại đang bắt mạch, dò hỏi:
"Tại hạ còn có chứng bệnh khác sao?"
Ngón tay Vương lão thái y gõ nhẹ lên mạch, suy nghĩ thật lâu, đưa mắt lên hỏi thăm:
"Cha ruột ngươi là ai?"
?
Dạ Kinh Đường không ngờ tới Vương lão thái y sẽ hỏi cái này, lắc đầu nói:
"Ta từ nhỏ bị vứt bỏ, là nghĩa phụ nhặt được, không biết thân thế. Vương lão hẳn là nhìn ra cái gì?"
Vương lão thái y vuốt vuốt chòm râu:
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, ngươi căn cốt rất tốt, trong số những người mà lão phu đã gặp, cũng có thể đứng hàng đầu, phụ mẫu tuyệt không phải hạng người bình thường, chỉ có chút hiếu kì thôi."
"Ha ha ~ Vương lão quá khen, có thể là nghĩa phụ ta thuở nhỏ dạy dỗ ta tốt"
Tí tách ~
Tí tách ~
Giọt máu ở đầu ngón tay nhỏ xuống trong chén, màu sắc đen nhánh dùng tốc độ có thể nhìn thấy được nhạt dần.
Vương lão thái y chăm chú bắt mạch, một lúc lâu sau lại nói:
" Gân xương da là bên ngoài, Tinh khí thần mới là bên trong. Chỉ rèn luyện gân xương da, mà không tu tập bên trong, sẽ tiêu hao tiên thiên tinh khí, không phải trường thọ chi đạo. Về sau cho dù ngươi luyện võ công gì, cũng phải ghi nhớ đạo lý này."
Dạ Kinh Đường cảm thấy trong lời của Vương lão thái y nói có hàm ý, nhưng chưa thể khẳng định, liền vuốt cằm nói:
"Ta về sau ta sẽ chú ý hơn. Vương lão vậy mà còn có thể nhìn ra con đường võ nghệ của ta?"
" Pháp môn vận khí, không thể rời khỏi khí mạch, chỉ cần trải qua lịch duyệt thâm hậu, từ khí mạch mạnh yếu liền có thể nhìn ra một hai điều. Lão phu đã từng bắt mạch cho Cuồng Nha Tử, Cừu Thiên Hợp, lão Thương Khôi, có thể từ trên người ngươi thấy hình bóng của bọn họ."
Dạ Kinh Đường ánh mắt kinh ngạc, gật đầu thi lễ:
"Thất kính, là tại hạ kiến thức hạn hẹp. Vương lão đã bắt mạch cho Trịnh Phong?"
"Sau khi Trịnh Phong bị trọng thương có đến đây một lần, khí mạch đứt đoạn, ngay cả việc sinh con đẻ cái cũng là vô vọng, lão phu là đại phu, không phải thần tiên, cứu không được."
Ánh mắt Dạ Kinh Đường hơi động, không lộ ra sắc mặt khác thường gì, chỉ là chậm rãi gật đầu.
"Đừng đi động, đợi ngón tay hết nhỏ máu rồi, một chút liền có thể rời đi."
Sau khi Vương lão thái y nói xong, vung tay cầm lấy quải trượng đứng dậy, đi về phía sau.
Dạ Kinh Đường có chút tâm sự, một mình trầm mặc một lát, liền chợt nhớ tới chim chim vẫn đang còn làm việc ở bên ngoài, đảo mắt nhìn ra phía ngoài. Kết quả phát hiện Lạc nữ hiệp vốn đứng ở ngoài cửa chờ, lúc này chẳng biết tại sao lại không thấy bóng dáng. . .
Lộc cộc cộc...
Xe ngựa Vương gia xa hoa dừng bên ngoài y quán, hộ vệ Nha Môn dừng ở khú giao nhau của đường, xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Đông Phương Ly Nhân đã nhảy xuống xe ngựa, đi về phía sau y quán.
Vương phu nhân đang đứng trước hàng trăm loại thuốc, thấy thế vội vàng đi ra ngoài y quán, hạ thấp người thi lễ:
"Điện hạ, sao ngài lại tới đây?"
Bước chân Đông Phương Ly Nhân đi chậm lại mấy phần, làm ra tư thái nữ vương gia không nhanh không chậm, dò hỏi:
"Tới xem một chút, thương thế Dạ Kinh Đường thế nào rồi?"
Thần sắc Vương phu nhân nhu hòa, bước theo ở bên cạnh:
"Dạ công tử mới tới, thiếp thân đã xem qua mạch tượng, không có gì trở ngại, lão gia tử đang thi châm rồi ạ!. Lại nói vị hôn thê Dạ công tử kia, dáng dấp thật là dễ nhìn. . ."
"?"
Bước chân Đông Phương Ly Nhân bỗng nhiên dừng lại, trong hai mắt hiện lên chút dị sắc:
"Vị hôn thê. . . ý trung nhân của hắn cũng ở đây?"
"Đúng vậy a, một cô nương rất xinh đẹp, nhìn lớn hơn mấy tuổi so với Dạ công tử, khí chất đặc biệt tốt, rất quan tâm Dạ công tử, một mực đi lại bên ngoài hành lang chờ tin tức. . ."
". . ."
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, chẳng biết tại sao, có chút không dám đi vào cửa.
Nhưng nghĩ lại, nàng cùng Dạ Kinh Đường lại không có quan hệ mập mờ gì, tới thăm hỏi thuộc hạ thôi mà, gặp gia quyến cũng rất bình thường, có cái gì không dám vào cửa?
Đáy lòng Đông Phương Ly Nhân mười phần cổ quái, nghĩ nghĩ:
"Bản vương thân phận đặc thù, không muốn quấy rầy gia quyến Dạ Kinh Đường, ừm. . . Mang bản vương đi xem một chút, bản vương thật sự tò mò, loại người long phượng như Dạ Kinh Đường có thể coi trọng nữ tử như thế nào."
Vương phu nhân thế nhưng là người từng trải, minh bạch diễn biến tâm lý của Tĩnh Vương, lập tức cũng không nhiều lời, đem Tĩnh Vương dẫn tới trong một gian đại sảnh khác của Vương gia, từ cửa sổ ở đây có thể nhìn thấy hành lang bên ngoài.
Đông Phương Ly Nhân làm ra bộ dáng tự nhiên nhất, đứng trước cửa sổ lặng lẽ quan sát, thấy được bên trong hành lang có một vị tiểu thiếu phụ mặc y phục dạ hành, hai tay chống bên hông đi qua đi lại.