Chương 235. Nên Điều Trị Cho Tướng Công
Nhìn kỹ lại, thiếu phụ trời sinh da trắng như ngọc, môi đỏ giống hoa hồng, lông mày như lá liễu, cộng thêm một đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách, tùy ý ngoái nhìn, cũng có thể khiến người nhìn thấy như si như say, đặc biệt là hiện tại lòng tràn đầy lo lắng, khẽ cắn môi dưới, bộ dáng thăm dò lo lắng, chỉ sợ nam nhân lạnh lùng nhất thế gian nhìn thấy, tâm can cũng sẽ rung động một chút.
Về phần dáng người nữ tử, mặc một bộ y phục dạ hành, nhìn thấy được rõ ràng thân eo tinh tế sắc nét, hai chân thẳng tắp thon dài, mông lại hết sức nở nang, mông rộng qua vai, nhìn qua chính là cơ thể mỹ nhân cực phẩm được miêu tả bên trên« nước mắt hiệp nữ ».
Mà càng đặc biệt hơn chính là khí chất của nàng, nhìn giống như thiên nữ hạ phàm, không dính một chút khói lửa nhân gian, hiển hiện một cỗ tiên khí xuất trần tại thế.
Trách không được Dạ Kinh Đường lại coi trọng như vậy. . .
Lần đầu tiên khi Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy nàng, liền hiểu Dạ Kinh Đường tại sao lại nhớ mãi không quên đối với ý trung nhân.
Mặc dù nàng rất tự tin đối với dung mạo của bản thân, nhưng không thể không thừa nhận, nữ tử này, càng giống thần tiên quyến lữ như trong tưởng tượng của giang hồ hiệp khách.
Mà nàng rõ ràng cường thế hơn chút, thiếu mấy phần ôn nhuận mềm mại của nữ nhân. . .
". . ."
Đông Phương Ly Nhân nhìn một lát, đáy mắt hiện lên một vòng phức tạp, quay người lại, trầm ngâm không nói gì.
Vương phu nhân thấu hiểu tâm tư nữ nhân, mỉm cười nói:
"Thiếp thân nhìn thấy cô nương này, xác thực cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, nhưng mà điện hạ không cần phải như thế. Điện hạ cũng là khuynh quốc chi nữ, chỉ là khí chất của hai người khác nhau, so ra liền tựa như mẫu đơn và phù dung, đều có vẻ riêng. Mặt khác. . ."
Vương phu nhân nhìn chung quanh một chút, nhón chân lên, tiến đến bên tai Đông Phương Ly Nhân:
"Mặt khác, thiếp thân nhìn gương mặt của cô nương này, liền biết tương đối nhỏ yếu, là loại nữ tử đụng một cái liền động tình, phối hợp với nam nhân long tinh hổ mãnh như Dạ công tử, đại khái ban đêm mỗi ngày đều phải lau nước mắt. . ."
? ?
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, thần sắc hơi có vẻ kì lạ:
"Thật sao? A. . . Ngươi nói với bản vương cái này làm gì?"
Vương phu nhân mỉm cười nói:
"Điện hạ quan tâm thuộc hạ, những việc sinh hoạt này cũng không thể quan tâm. Hay thiếp thân đi nói một chút với cô nương kia, để nàng không nên ghen tị. . ."
Đông Phương Ly Nhân nhạy cảm phát giác trong lời nói của Vương phu nhân có hàm ý, giơ tay lên nói:
"Cái này không cần đâu, Ah. . . Ngươi lần trước nói dương khí quá thịnh gì đó, bản vương thực sự không có cách nào mở miệng với Dạ Kinh Đường. Dạ Kinh Đường tương đối. . . Tương đối quân tử, ngươi có thể chỉ điểm cô nương này một chút, đừng để kéo dài quá lâu, lại khiến thân thể Dạ Kinh Đường bị tổn hại. . ."
Vương phu nhân cảm thấy Tĩnh Vương rất có phong phạm của vợ cả, mỉm cười gật đầu:
"Thiếp thân minh bạch, bây giờ sẽ đi tâm sự với cô nương kia."
Đông Phương Ly Nhân muốn nói thêm chút gì nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp, liền xoay người nói:
"Ngươi đưa cô nương này ra chỗ khác đi, bản vương đến hỏi tình tiết vụ án, đừng để nàng gặp được rồi lại hiểu lầm."
"Vâng."
. . .
—— ——
"Chít chít chít "
Bóng đêm vắng vẻ, bên ngoài đường chính là tiếng côn trùng kêu vang.
Lạc Ngưng mặc y phục dạ hành, đem khăn che mặt lấy xuống, lộ ra tóc đen buộc ở sau gáy, hai tay đặt bên hông, giống như tiểu tức phụ lo lắng cho bệnh tình của tướng công cứ đi qua đi lại ở hành lang.
Thanh danh của Vương lão thái y, Lạc Ngưng như sấm bên tai, khi mới đi vào, nàng còn cảm thấy Dạ Kinh Đường không có trở ngại gì, nhưng Vương lão thái y một lần bắt mạch, chính là gần nửa ngày, sắc mặt ngưng trọng không nói câu nào. Cho người ta linh cảm, trên cơ bản là có thể phải chuẩn bị hậu sự.
Tiểu tặc vẫn chưa tới hai mươi tuổi a. . .
Tim Lạc Ngưng đều nhảy đến cổ rồi, mặc dù nàng cảm thấy mình và Dạ Kinh Đường không có quan hệ gì, nhưng bỗng nhiên gặp phải loại tình huống này, đáy lòng vẫn phát lạnh, tựa như hồn bay ra khỏi co thể.
Sẽ không. Khẳng định sẽ không có chuyện. . .
Tiểu tặc mệnh cứng rắn, về sau con đàn cháu đống, làm sao có thể dễ dàng lật thuyền trong mương như vậy. . .
Suy nghĩ lung tung một lúc, đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần, trong phòng còn chưa truyền ra động tĩnh, ngược lại là sau hành lang bỗng có tiếng bước chân vang lên.
Lạc Ngưng quay đầu nhìn lại, đã thấy nữ chưởng quỹ y quán đi tới, biểu cảm hòa nhã:
"Cô nương không cần lo lắng. Bất kể có trị bệnh được hay không, lão gia tử chỉ cần nhìn một chút là đã có thể viết đơn thuốc hoặc bảo họ an bài hậu sự. Lần này xem bệnh lâu như vậy, khẳng định là đang xem những chỗ khác. Dạ công tử căn cốt vô cùng tốt, ta lần trước cũng xem rất lâu."