Chương 255. Nữ Hiệp Chậm Đã
Ánh đèn mờ nhạt, chiếu sáng căn phòng.
Nam nữ sóng vai ngồi ở mép giường, nam tử vửa bôi thuốc trị thương vừa nhẹ nhàng kể những điển cố, loạn thất bát tao.
Nữ tử thì mắt không chớp nhìn ngắm gương mặt nam tử tuấn mỹ, ánh mắt rất phức tạp, đôi lúc lúng túng mím môi, muốn nói lại thôi.
Trong lòng xoay chuyển không ngừng, về sau Lạc Ngưng nhìn về phía cánh tay bầm đen, ma xui quỷ khiến nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên chỗ tím xanh.
Dạ Kinh Đường đang kể chuyệ bị hành động này của Lạc Ngưng cắt ngang, dừng lại xoay đầu, dò hỏi:
"Lạc nữ hiệp?"
Lạc Ngưng tỉnh táo thêm một chút, chớp chớp mắt, nắm tay thu tay về, khôi phục sắc mặt lạnh lùng, xa cách:
"Nghĩa phụ của ngươi đặt niềm tin, hi vọng vào ngươi như thế, ngươi phải sống cho tốt mới đúng. Hôm nay rõ ràng cơ thể ngươi không ổn, không nên lỗ mãng thể hiện. Tác dụng của thuốc này quả thật rất mạnh, ta có thể ổn định tâm thần nhưng tiểu tặc nhà ngươi khẳng định chịu không được, ta và ngươi quen biết cũng một khoảng thời gian rồi, ngươi cũng đã khinh bạc ta nhiều lần như vậy. . ."
Dạ Kinh Đường quay đầu, biểu cảm nghiêm túc:
"Lạc nữ hiệp, ta chịu đựng được mà!"
"? !"
Lạc Ngưng hai chân chụm lại, đôi chân dưới làn váy có chút cong lên, vô ý thức cọ vào thành giường, cắn răng nói:
"Cơ thể ngươi nhỡ may nhịn lâu quá mà nghẹn chết thì làm sao bây giờ? Vương phu nhân nói ngươi dương khí quá thịnh, cần điều trị. . ."
Dạ Kinh Đường quang minh lỗi lạc, chân thành nói:
"Lạc nữ hiệp, ta trẻ tuổi nóng tính, ngươi lại còn rất xinh đép. Lúc vừa gặp ngươi, quả thật có chút kìm chế không được. Nhưng mỗi lần thấy ngươi khóc, cả ngày không để ý đến ta, ta liền biết tính tình của ngươi.
" Dạ Kinh Đường ta là người đỉnh thiên lập địa, nam nhi bảy thuớc há có thể bởi vì tâm trí không kiên định mà ép nữ tử không thích ta hi sinh nhiều như vậy để giúp ta điều trị thân thể chứ? Cái này không xứng với chữ Hiệp. Ngược lại nếu ta thật sự làm việc kia về sau còn có mặt mũi nào đặt chân trên giang hồ. . ."
? ? ?
Lạc Ngưng khẽ cắn môi dưới, nước mắt đều sắp tràn ra, không dám đối mặt với tiểu tặc chính đạo hào hiệp trước mắt, liền nghiêng ánh mắt, thấp giọng nói:
"Tiểu tặc nhà ngươi, có phải đầu óc có vấn đề hay không? Ta thân là Bình Thiên Giáo giáo chủ phu nhân, bị ngươi khinh bạc, đã không trừng phạt ngươi, nhìn thấy ngươi trêu chọc Chu gia còn đuổi theo mấy trăm dặm đường đưa lệnh bài hộ thân cho ngươi. Sau đó còn đi theo ngươi đến kinh thành, giúp ngươi giặt quần áo nấu cơm. . ."
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía gương mặt của Lạc Ngưng:
"Đây chẳng nhẽ không phải vì để ta giúp Vân Ly cứu Cừu Thiên Hợp ra sao?"
". . ."
Lạc Ngưng cắn chặt răng, nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của nam tử, thần sắc nàng vẫn xa cách, đôi mắt đẹp như hoa đào óng ánh, long lanh dần dần hiện lên giọt lệ:
"Vốn. . . Vốn chính là vậy, ngươi còn tưởng như thế nào nữa chứ?"
Tí tách ~
Ngữ khí quá nặng, dẫn đến một hạt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, nương theo gương mặt trắng nõn trượt xuống, nhỏ xuống trên mu bàn tay Dạ Kinh Đường.
Lạc Ngưng đưa tay lên dụi dụi khóe mắt, khẽ cắn môi dưới, làm ra bộ dáng nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường:
"Ta chịu đựng được chỉ là sợ ngươi tổn thương thân thể. Ngươi lại cậy mạnh, ta sao còn tự mình đa tình giúp ngươi giúp ngươi chứ."
Trong phòng lặng im, chỉ còn lại nam nữ bốn mắt nhìn nhau.
Dạ Kinh Đường cười cười, tay giơ lên, chạm lên vai Lạc Ngưng, đem nàng đẩy xuống.
Lạc Ngưng lông mi run lên, đáy mắt có chút bối rối, ráng bày ra khí thế chống đỡ nói:
"Ngươi làm cái gì? Ta nhịn được. . . Ngươi chuẩn bị dùng sức mạnh ép ta đúng không?"
Dạ Kinh Đường gật đầu, đem Lạc Ngưng nhấn đổ trên giường, cúi đầu nhìn ngắm gương mặt lãnh diễm động lòng người của nàng:
"Đúng đúng đúng, ta chuẩn bị dùng sức ép ngươi. Định lực của ta không bằng Lạc nữ hiệp, không còn cách nào khác, ngày mai ngươi tỉnh, không cho phép đánh ta, được hay không?"
Toàn thân Lạc Ngưng run nhè nhẹ, ánh mắt xấu hổ giận dữ như hiệp nữ bị làm nhục, nhưng bàn tay lại tự giác đặt dưới xương sườn nam tử, hô hấp bất ổn:
"Ta liền biết ngươi sẽ mượn lý do này để biện minh, nhưng mà Vương phu nhân nói ngươi thân thể không tốt, cần điều trị. . . Ta tha thứ cho ngươi lần này, nhưng đây là lần cuối cùng, ngươi về sau không được phép nhắc lại việc này. . ."
?
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, lại ngồi dậy, ngôn từ chính nghĩa nói:
"Ta cảm thấy mình còn có thể nhịn thêm. . ."
? !
Lạc Ngưng vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cơ thể rất khó chịu, nhưng không ngờ tiểu tắc này biết rõ tâm tư của nàng còn cố ý đùa nàng, hỏa khí cũng từ đó mà đi lên.
Lạc Ngưng xoay người ngồi dậy, đem Dạ Kinh Đường nhấn xuống gối, ánh mắt băng lãnh, giống như mưu sát phu quân:
"Tình trạng ngươi thế nào, ta sao có thể nhìn không ra? Biết rõ thân thể ngươi chịu không được, Lạc Ngưng ta há có thể không để ý đại cục mà tiếp tục thi đấu với ngươi để ngươi cậy mạnh được? Ngươi thành thật một chút. . ."
"Ai ai? Nữ hiệp chậm đã, ngươi bình tĩnh một chút! Ta thật nhịn được. . .
"Ngươi nhịn không được!"
"Ưm"
Dạ Kinh Đường ngã xuống giường, đầu đặt trên gối bị Lạc Ngưng người nhẹ như liễu nắm lấy cổ áo, ngăn chặn miệng còn đang muốn nói chuyện.
Dạ Kinh Đường tay giơ lên, muốn đỡ vai Lạc nữ hiệp, lại bị bắt lấy cổ tay, dùng sức nhấn xuống bên cạnh cái gối.