Chương 256. Phải Gọi Tỷ Tỷ
Ưm~
Bị tỷ tỷ dưa hấu nhấn chặt xuống giường! Dạ Kinh Đường sắp bị nghẹn nổ, lúc này cũng không giả bộ được nữa, thành thành thật thật nằm , mặc cho Lạc nữ hiệp khi nhục.
Nhưng mà dù vậy, Lạc Ngưng vẫn là duy trì bộ dáng thần sắc ai oán ‘Ngươi đạt được thân thể ta, cũng không chiếm được lòng ta’, khóe mắt không ngừng lăn xuống nước mắt, giống như bị ép hy sinh vì nghĩa.
Bên trong gian phòng dèn đuốc mờ nhạt, không có lời nói nào vang lên.
Lạc Ngưng ôm Dạ Kinh Đường, răng môi quấn quýt vào nhau nửa ngày, kế đó cổ áo cũng từ từ hơi mở ra.
Dạ Kinh Đường biết Lạc Ngưng cái gì cũng không biết, hắn cũng không có kinh nghiệm gì cả, lập tức rút tay ra, trở tay ôm Lạc Ngưng, vỗ vỗ trên vai.
Lạc Ngưng nhắm mắt, không nói gì, chỉ là nghiêng mặt để gò má một bên chìm trong gối, không động đậy.
Dạ Kinh Đường khẽ vuốt lưng eo mềm mịn, dán sát vào bên tai, thấp giọng nói:
"Ta không có lừa gạt ngươi chứ? Có phải rất khó chịu hay không?"
"Ừm."
Dưới gối truyền đến thanh âm buồn buồn.
"Ta cố gắng nhịn lâu như vậy, còn khuyên ngươi đừng ăn, ngươi thấy ta đối với Lạc nữ hiệp có tốt hay không?"
". . ."
Giai nhân gương mặt đỏ bừng, không có trả lời.
Dạ Kinh Đường khẽ hôn nhẹ lên tai nàng:
"Ta biết Lạc nữ hiệp thích ta, mới một mực đi theo ta. . .
"Ngươi chớ tự mình đa tình."
? !
Dạ Kinh Đường buông tay ra, nghiêm túc nói:
"Ta cảm thấy còn có thể chống đỡ mấy canh giờ. . . A, được được được, ta không chịu được nữa, định lực của ta không có tốt bằng ngươi, đừng cắn bả vai. . ."
Lạc Ngưng sắc mặt đỏ lên, duy trì bộ dáng bị chịu ủy khuất, nâng tầm mắt ngập nước lên uy hiếp:
"Ngươi còn nói nhảm, ta sẽ không giúp ngươi nữa!"
"Được."
Dạ Kinh Đường thành thành thật thật ôm lấy eo nhỏ, ôn nhu nói:
"Lạc nữ hiệp, ngươi nói một tiếng ngươi thích ta, để cho ta vui vẻ một chút đi."
Lạc Ngưng chôn mặt ở trong gối đầu, nửa ngày mới lẩm bẩm ra một câu:
"Ngươi thích ta."
". . . ?"
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, cảm thấy ý tứ cũngkhông khác biệt lắm, gật đầu nói:
"Nương tử, ngươi cũng thích ta sao."
Vai Lạc Ngưng hơi run một chút, có thể là chịu không nổi tiếng gọi Nương tử chạm đến trái tim này, liền lên tiếng uốn nắn:
"Ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."
"Được rồi, tỷ tỷ cũng thích ta. . . Từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn là Ngưng nhi tỷ tỷ của ta, ta cũng vĩnh viễn là tiểu tặc vô sỉ của ngươi. . ."
. . .
Tiếng xột xoạt thở dốc ~~
Trong phòng đèn đuốc mờ nhạt an tĩnh trở lại.
Bất tri bất giác, một bộ Thanh Y nhẹ nhàng trượt xuống, rơi trên hai đôi giày một trắng một đen, màu trắng thêu lá trúc, màu đen thêu hình mây.
. . .
. . .
"Xuỵt! Ngươi đừng lên tiếng, Vân Ly ngay sát vách. . ."
"Ta đã đánh ngất Vân Ly rồi. . ."
"Hả? !"
"Ngươi nói phải có biện pháp dự phòng, ta để phòng vạn nhất, nên đã sớm chuẩn bị. . ."
"Tốt a. . ."
. . .
. . .
"Vậy câu ‘Một đêm Tương Quân tóc bạc nhiều’, thật sự là do ngươi viết?"
"Không phải, ta chép đó."
"Ngươi? ! Ta liều mạng với tiểu tặc nhà ngươi. . ."
"Có bản lĩnh… ngạt chết ta rồi. . . ưm. . ."
. . .
. . .
"Ngươi. . . Ngươi cũng làm qua như này với nữ vương gia sao?"
"Không có, ngươi là người đầu tiên."
"Ngươi vì sao cứ bắt nạt ta? Ta xem qua sách, trên sách nào có như vậy. . ."
"Đó là ngươi đọc ít sách, danh thơ nổi tiếng như vậy mà còn chưa có xem. . ."
"Thật sao?"
. . .
. . .
"Tiểu tặc."
"Hả?"
"Ngươi không cần mặt. . ."
. . .
Ngoài cửa sổ ánh trăng tĩnh lặng, phía trước cửa sổ ánh đèn lúc sáng lúc tối, những lời nhỏ nhẹ thâm tình truyền ra, lại bị gió nhẹ đêm hè thổi tan.
Tiểu viện cũ kỹ vẫn yên tĩnh như ngày xưa, nhưng lại có nhiều thêm vài hương vị của Nhà.
Ánh đèn bị thổi tắt, giữa thiên địa yên tĩnh chỉ còn lại ánh trăng chiếu xuống tường viện, gió xuân thổi vi vu trong phòng, cùng tiểu Vân ly nằm ngáy o o. . .
Gió xuân đã dần dần nổi lên trong đường phố xưởng nhuộm, ngõ sâu thiên thủy kiều, lại sắp vào thu. Nhà cao cửa rộng đã sớm tắt đèn, chỉ còn lại hậu trạch Bùi Gia vẫn sáng đèn đuốc, lời nói của hai nữ tử từ cửa sổ truyền ra:
"Ngươi nha ngươi! Bình thường ta thấy ngươi vẫn rất lợi hại, rất có dáng vẻ của lâu chủ, làm sao hôm nay lại không hiểu chuyện như vậy? Người ta đều đã đánh tới cửa chính, còn kém chút ra tay chỉnh ngươi, ngươi vậy mà lại thật sự đem Kinh Đường cho người ta. . ."
"Kinh Đường trúng thuốc. . ."
"Trúng thuốc thì sao? Vậy không phải vừa vặn đem gạo nấu thành cơm, ngày mai tỉnh lại, không phải sẽ một mực trung thủy với ngươi?"
"Aizzz, cũng đã đi. . ."
"Nha đầu kia mạnh mẽ như vậy, đoán chừng đang cùng Kinh Đường ân ân ái ái, cộng thêm một phen dỗ ngon dỗ ngọt, Kinh Đường sủng ái người ta hết mức. . ."
"Biết rồi, ta trở về phòng đây. . ."