Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 257 - Chương 257 - Ngây Ngốc Tức Giận

Chương 257 - Ngây Ngốc Tức Giận
Chương 257 - Ngây Ngốc Tức Giận

Chương 257. Ngây Ngốc Tức Giận

Kẹt kẹt !

Cửa phòng mở ra, lại đóng lại.

Bùi Tương Quân hai tay giữ ở cửa phòng, trầm ngâm thật lâu, mới quay người đi ra mái hiên, nhìn lên bầu trời, nhìn mặt trăng đang bị mây đen che mờ:

"Aizz. . ."

Sống trong căn nhà này nhiều năm, từ khi đại ca qua đời, trên vai chỉ còn gánh nặng trùng điệp, ép tới người ta không thở nổi.

Dốc lòng tập võ, hi vọng lão thiên gia mở mắt cho chút cơ hội, tiện thể đem Bùi gia cùng Hồng Hoa Lâu lung lay sắp đổ một lần nữa phất lên. Ban đầu còn tràn đầy tự tin nhưng thân là nữ nhi, võ nghệ cho dù có giỏi, cổ tay có cứng rắn đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn căn nhà cao cửa rộng này ngày càng tàn lụi.

Ngày đó, một đám tiêu sư từ xa tìm đến, tiến vào thiên thủy kiều, cầm đầu là công tử mặc áo bào màu đen, cũng là ngày hôm đó lọt vào tầm mắt nàng. Từ đó trở đi, gánh nặng trên vai giống như đã biến mất, mây mờ tản đi, ánh nắng một lần nữa chiếu rọi vào trong nhà, mỗi một đóa hoa đều nảy lên sinh cơ bừng bừng, tản ra khí chất diễm lệ khác biệt với ngày xưa.

Hồng Hoa Lâu cùng Bùi gia rất cần Kinh Đường, đáy lòng Bùi Tương Quân một mực cho là như vậy, đối với Kinh Đường rất tốt, chỉ nghĩ mình đang vì lợi ích chung.

Nhưng hôm nay bị giáo chủ phu nhân đến tìm, Kinh Đường lại đi về. Bùi Tương Quân nàng đoán được bây giờ hai người đang làm gì, không hiểu vì sao đáy lòng lại chua chát như thế. . .

Nếu như vừa rồi không để Kinh Đường rời đi, hiện tại nàng hẳn là sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, mà người ở một mình tinh thần chán nản hẳn là giáo chủ phu nhân kia. . .

Kinh Đường không vào cửa, chính là không muốn mạo phạm nàng, đều đã nhìn ra, nàng sao có thể lâm trận bỏ chạy chứ. . .

Bùi Tương Quân nhìn lên ánh trăng trên bầu trời đứng một mình rất lâu, muốn đi phố xưởng nhuộm xem thử nhưng cuối cùng vẫn là quay về trong sân, một mình ngồi trong phòng, nhìn gian phòng trống rỗng, yếu ớt thở dài. . .

. . .

-----

Một bên khác, ở đường phố Đông Chính.

Gặp phải tai vạ bất ngờ, nên có vài người của cửa hàng đã đi tới và dọn dẹp hàng quán.

Đầu phố, có một cỗ xe ngựa xa hoa đang dừng lại.

Chim béo xù lông, dang ra cánh ngồi phịch ở trong xe, hai chân chỉ lên trời, làm ra bộ dáng mệt muốn chết, thị nữ đem đồ ăn tươi ngon cắt thành miếng đưa đến bên miệng, nó cũng không muốn nhúc nhích.

Hơn mười tên tổng bộ Nha Môn, đứng trước xe ngựa, biểu cảm hổ thẹn, cúi đầu đứng yên.

Đông Phương ngây ngốc không tranh quyền thế, thân mặc áo mãng bào màu bạc đứng bên ngoài xe ngựa, trên tay cầm một thanh thiết giản, sắc mặt có chút uy nghiêm, đang tổng kết mọi việc hôm nay:

"Dạ Kinh Đường đã tìm ra hung thủ, còn để Chim Chim dẫn các ngươi đến chỗ ẩn thân của hung thủ. Kết quả thì tốt rồi, bản vương tự mình dẫn đội, hơn hai mươi người bắt ba cái thủ phảm, từ đầu tới đuôi ngay cả bóng dáng đều không tìm được, cuối cùng vẫn phải để Dạ Kinh Đường vừa mới bị thương, nửa đường về nhà đem người chặn lại, các ngươi nói một chút xem, ngày mai bản vương làm sao đi gặp Dạ Kinh Đường? Các ngươi gặp hắn ở nha môn, có ngại khi nói chuyện với hắn không?"

Xà Long liền biết Tĩnh Vương địch thân ngự giá thân chinh, làm không ra kết quả sẽ nổi trận lôi đình, hổ thẹn nói:

" Thủ đoạn của Dạ công tử xác thực bá đạo. Chúng ta thiệt thỏi ở chỗ nghe không hiểu tín hiệu của Tuyết Ưng. . ."

"Không có ưng dẫn đường, các ngươi liền không đuổi theo được? Các ngươi nói Từ Bạch Lâm lợi hại, vậy đây là vật gì?"

Đông Phương Ly Nhân đem Thanh Cương Giản, trước đó tịch thu được giơ lên:

"Thanh Cương Giản, binh khí tùy thân mấy chục năm nay của Từ Bạch Lâm, đánh gãy qua bao nhiêu binh khí của quan sai bổ khoái, hiện tại đang nắm trong tay bản vương. Cái này chẳng nhẽ là do Từ Bạch Lâm và Dạ Kinh Đường là bằng hữu trên giang hồ lâu ngày gặp lại liền đưa thứ này cho Dạ Kinh Đường, hả?"

". . ."

Rất nhiều tổng bộ Nha Môn á khẩu không trả lời được, cúi đầu im lặng không dám lên tiếng.

Đông Phương Ly Nhân lời thề son sắt cam đoan với Dạ Kinh Đường, chuyện của hung thủ cứ giao cho nàng. Kết quả dưới tay nuôi cao thủ nhiều năm như vậy, bọn hắn mang theo nàng đi dạo hai vòng kinh thành, cuối cùng vẫn cần Dạ Kinh Đường đến xử lý, trong lòng thực tức không nhẹ.

Sau này trong mắt Đường Đường đại nhân, không phải nàng sẽ thành vương gia ngu ngốc, công tử bột sao?

Phát tiết xong, Đông Phương Ly Nhân mới từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, để tổng bộ Nha Môn tiếp tục tìm kiếm, nhìn về phía Xà Long:

"Ngươi nói Dạ Kinh Đường bị thương rồi?"

Xà Long cung kính đáp lại:

"Tay áo vỡ tan, hai cánh tay có vết bầm tím xanh, hẳn là lúc giao đấu làm bị thương cánh tay. . .phu nhân của Dạ công tử đã mang về nhà chữa thương."

Đông Phương Ly Nhân mắt nhìn sắc trời, đã qua giờ Tý, bây giờ mà đến nhà quấy rầy thì không phải phép cho lắm. Nhưng Dạ Kinh Đường cùng Từ Bạch Lâm chính diện đánh nhau, trên đường phố lưu lại dấu vết chiến đấu khoa trương như vậy, nếu là chúng hai giản, vậy tuyệt đối không ít vết thương nhỏ.

Mà chim chim còn ở chỗ này. . .

Đông Phương Ly Nhân do dự một chút, vẫn là xe ngựa đi tới đầu đường phố xưởng nhuộm, tiếp đó đem chim chim đang mệt muốn chết ôm lên, xuống xe ngựa.

Bình Luận (0)
Comment