Chương 259. Hôm Qua Là Mơ Sao!
Dạ Kinh Đường cười nói:
"Nói như thế nào đây, ta giống như vụng trộm với vợ người ta đúng không?"
"Vốn chính là vậy. . ."
Lạc Ngưng nhớ tới bản thân cùng tiểu tặc này phải phân rõ giới hạn, nhưng chần chừ một lúc, vân chưa thể thực hiện. Ngược lại nàng kéo chăn mỏng lên che người, đưa tay sờ sờ tìm kiếm trên người Dạ Kinh Đường, đụng phải thứ gì đó, lại rụt tay trở về giống như bị điện giật.
Đáy mắt Dạ Kinh Đường hiện ra mấy phần dị sắc, tay thuận thế vuốt nhẹ sau lưng Lạc Ngưng vài cái:
"Muốn sờ cứ sờ, ta lại không ngại."
Ánh mắt Lạc Ngưng phức tạp, thấp giọng nói:
"Miệng lưỡi đừng ba hoa. Cái này. . . Thuốc này làm sao vẫn chưa giải được?"
Dạ Kinh Đường nghe được lời này, nghiêng người sang bên:
"Lạc nữ hiệp cũng có cảm giác này sao?"
". . ."
Lạc Ngưng mới vừa rồi còn tốt, nhưng nghỉ ngơi chưa đến nửa khắc, lại phát hiện gương mặt bắt đầu nóng lên, nàng cau mày nói:
"Không có đạo lý nha, ta. . . Ta vừa rồi đều. . ."
Đều khóc.
Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, giải thích nói:
"Ừm. . . Đây là thuốc trợ hứng, vậy hẳn là. . . Hai chúng ta một khi vẫn còn tinh lực, tự nhiên sẽ hăng hái. . ."
Lạc Ngưng nhíu mày, ngắm Dạ Kinh Đường một chút:
"Ý ngươi là, phải bị giày vò đến khi không còn sức lực?"
Dạ Kinh Đường biết Lạc nữ hiệp đã rất cố gắng, nghĩ nghĩ:
"Ta chịu được, hiện tại có thể nghỉ ngơi, cũng không biết Lạc nữ hiệp có nửa vời hay không."
Ánh mắt Lạc Ngưng vụt sáng:
"Tiểu tặc, ta vốn có thể ngăn chặn được dược lực, Ừ. . . Nếu như đã giúp ngươi, liền phải giúp đến cùng, nếu ngươi khó chịu thì cứ nói. . ."
Dạ Kinh Đường hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu:
"Lạc nữ hiệp nói rất đúng, nàng vừa nói chuyện làm ta có chút khó chịu."
Lạc Ngưng khẽ cắn môi dưới, mắt thấy Dạ Kinh Đường tiến lại gần, cố làm ra bộ dáng bị ép chịu nhục, từ từ thả lỏng đôi tay đang nắm chặt chăn. . .
Đông đông đông ~~
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa sổ sáng lên, thanh âm gõ vào giường gỗ từ đằng xa truyền đến, xen lẫn với tiếng ve kêu mùa hè râm ran.
Lạc Ngưng mơ màng tỉnh lại, trong đầu vẫn còn trống rỗng, mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, đã thấy ánh nắng của sáng sớm chiếu vào bên trên giấy dán cửa sổ, trong phòng sáng hơn rất nhiều.
Ta làm sao lại ngất đi nhỉ, tối hôm qua làm cái gì. . .
Đáy mắt trong suốt của Lạc Ngưng hiện ra mấy phần mờ mịt, đương lúc nghi hoặc, bên ngoài truyền đến âm thanh đối thoại:
"Kinh Đường ca, sao tự nhiên giường chiếu của ngươi lại bị sập?"
"Hôm qua nằm chơi không có gì làm, nên có tu luyện Thiên Cân Trụy, không cẩn thận đem ván giường làm gãy. . ."
. . .
? !
Nghe được thanh âm tiểu Vân ly, Lạc Ngưng đột nhiên bừng tỉnh, lật người lên, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, cúi đầu nhìn lại. . .
Váy dài màu xanh kín kẽ mặc lên người, nơi nằm ngủ cũng là nhà chính, giường lớn, tất cả trong phòng đều ngăn nắp, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Hả?
Hôm qua là mơ sao?
Lạc Ngưng hơi mê mang, muốn đứng dậy, chân khẽ động, mới phát hiện không đúng. . .
"A ~ . . ."
Thật đau. . .
Lạc Ngưng cấp tốc bịt miệng lại, vô số hình ảnh, cũng theo đó tràn vào não.
Đầu bị úng nước, chạy tới Bùi gia bắt tiểu tặc. . .
Bị tiểu tặc khích tướng, cùng tiểu tặc so định lực. . .
Đem Vân Ly đánh cho bất tỉnh, chủ động đem tiểu tặc đè xuống. . .
Tiểu tặc rất thành thạo quen thuộc. . .
Phát hiện dược lực không có biến mất, liền không đi. . .
Sau đó liền đau, chóng mặt tất cả đều là những mảnh vỡ kí ức, lần nữa tỉnh lại đã thấy ván giường bị gãy. . .
Toàn thân bất lực co quắp thở dốc, nhìn tiểu tặc giúp nàng mặc áo váy. . .
Cẩn thận từng li từng tí bị ôm đến nhà chính, đặt ở trên giường. . .
. . .
Ta đây là đã làm gì thế!
Cái tiểu tặc này, quả thật nhiều thủ đoạn, ta làm sao lại ngốc như vậy chứ. . .
Lạc Ngưng dùng tay chụp mặt che đi gò má, đỏ ửng trên khuôn mặt nháy mắt đã lan đến bên tai và cổ.
Ngồi trên giường không biết bao lâu, mới đè xuống được một chút nỗi xấu hổ trong lòng rất nhanh sau đó trong thâm tâm liền đổi thành xấu hổ cùng giận dữ vô biên, rất muốn rút kiếm lao ra, đem tiểu tặc xẻo thành tám khối.
Về phần nguyên do xẻo thành tám khối,... không quan trọng!
Lạc Ngưng hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, muốn xoay người xuống giường.
Nhưng chỉ vừa khẽ động cơ thể liền phải nhíu mày, kém chút kêu thành tiếng, cuối cùng đành nhận mệnh nằm xuống, tiếp tục giả vờ ngủ. . .
----
Ngày mùa hè ánh nắng chiếu vào trong sân, một ngày mới cũng từ đó bắt đầu.
Trong phòng bếp đã bày ra điểm tâm, bởi vì Lạc Ngưng không thích thức ăn mặn, cho nên thức ăn là cháo rau xanh, được hâm ấm bên trên bếp lò.
Dưa hấu trên kệ cạnh bồn cây cảnh, dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc xanh um tươi tốt; đệm chăn ga giường, đã rửa sạch và mang đi phơi nắng.
Chiết Vân Ly đang ở gian phòng phí tây, trên cài cây trâm Hỉ Thước hôm qua Dạ Kinh Đường tặng, đao treo ở sau thắt lưng, dựa vào cửa sổ, ngón tay ngọc ngà đang chơi đùa con rùa gỗ.