Chương 260. Mua Giường Mới
Bên trong Tây Sương phòng sạch sẽ gọn gàng, không nhìn thấy một giọt nước nào của tỷ tỷ dưa hấu để lại.
Dạ Kinh Đường một tay cầm búa nhỏ nửa ngồi trên mặt đất, tay còn lại cầm một cái đinh, trước mặt hắn lúc này là ván giường bị phá thành nhiều mảnh nhỏ.
Thường nói ‘Quá bổ không tiêu nổi’ .
Vốn là giường cũ kỹ, đêm qua bị Dạ Kinh Đường tàn phá không thương tiếc, triệt để vỡ nát. Dù Dạ Kinh Đường tay nghề tinh xảo cũng khó mà sửa được một chiếc giường vốn đã nát tan tành, gõ gõ đập đập nửa ngày cũng chỉ thấy những nơi đứt gãy càng nhiều hơn.
Chiết Vân Ly một tay chống cằm, thấy thế cảm thán nói:
"Kinh Đường ca cái Thiên Cân Trụy này, còn luyện được tới môn đạo này sao? hay là mua một cái giường mới đi, cho dù có sửa lại được, ta đoán chừng cũng ngủ không được mấy ngày."
Dạ Kinh Đường cảm thấy cũng đúng, đem những mảnh gỗ gom lại, ôm đi ra cửa:
"Ta còn phải đi Nha Môn, đợi chút nữa làm phiền tiểu nữ hiệp giúp ta mua một cái giường chắc chắn, sư nương của ngươi tỉnh, đem cháo đưa vào, hôm qua đánh nhau với Từ Bạch Lâm, sư nương của ngươi là chủ lực, tiêu hao rất lớn."
Chiết Vân Ly duỗi tay nhỏ ra, nói:
"Không có vấn đề, cho chân chạy vặt này đủ tiền là được."
Dạ Kinh Đường ném ván gỗ vào góc nhà làm củi lửa, tay lấy ra ngân phiếu đưa cho Chiết Vân Ly, nghĩ nghĩ lại nói:
"Cừu đại hiệp đã ra ngoài, hôm nay ta đi nghe ngóng chỗ ở của hắn, có cơ hội mang ngươi tới nhìn một chút."
Chiết Vân Ly nghe nói như thế, lập tức thu hồi diễn xuất giang hồ cà lơ phất phơ, nhã nhặn đem ngân phiếu đẩy trở lại:
"Ta chỉ đùa chút thôi, Kinh Đường ca còn phải lo liệu các mối quan hệ, khắp nơi đều phải dùng tiền, ta sao có thể lấy tiền của ngươi. Một cái giường thôi, ta hỏi sư nương đòi tiền mua."
?
Dạ Kinh Đường cảm thấy mình để Lạc nữ hiệp móc tiền riêng ra mua giường hình như có chút không đáng làm người, nhưng cũng không thể nói nhiều, đem ngân phiếu thu lại, thu dọn xong trang phục chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa đem bội đao treo ở bên hông, cửa phòng chính liền truyền đến:
Kẹt kẹt ~
Dạ Kinh Đường đảo mắt nhìn lại, đã thấy tiểu thiếu phụ mặt lạnh như băng mặc Thanh Y, xuất hiện ở trong cửa, búi tóc rất chỉnh tề trên tóc còn đang cài cây trâm hắn tặng, dáng vẻ vẫn như vậy mang theo tiên khí xuất trần nhưng so với ngày trước nhiều hơn mấy phẩn vẫn vị, khó nói nên lời.
Lạc Ngưng duy trì bộ dáng xa cách, tựa như cái gì cũng không nhớ rõ, đi vào phòng bếp:
"Vân Ly, tới dùng cơm."
"Được rồi!"
Chiết Vân Ly vội vàng lanh lợi chạy vào phòng bếp, bắt đầu múc cháo.
Dạ Kinh Đường nhìn về phía Lạc nữ hiệp, kết quả phát hiện ánh mắt Lạc Ngưng lạnh lẽo, tay đặt trên bội kiếm bên hông, thoạt nhìn là muốn tìm cơ hội chém hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói:
"Ta đi đây."
"Kinh Đường ca đi thong thả."
Lạc Ngưng trong phòng bếp giương mi mắt lên, mặc dù rất không muốn phản ứng với tiểu tặc, nhưng cuối cùng vẫn là hơi chần chừ một chút rồi dặn dò một câu:
"Cách tay của ngươi đang bị thương, không cho phép đánh nhau."
"Được."
Dạ Kinh Đường cười cười, quay người đi ra khỏi nhà.
Đường phố xưởng nhuộm đang trong thời gian sửa chửa, sau khi trời sáng, công nhân thừa dịp thời tiết mát mẻ bận rộn, bốn phía đều là thanh âm gõ gõ đập đập.
Dạ Kinh Đường đi ra ngõ hẻm song quế, đang chuẩn bị đi bộ tiến về Nha Môn, đã thấy đầu phố ngừng lại một chiếc xe ngựa, còn có một con ngựa chính là con ngựa mà hắn đã nuôi cho béo tốt, ngựa sau khi nhìn thấy hắn liền bày ra bộ dáng không quan tâm nhìn sang bên khác, xem dáng vẻ hẳn là ở Bùi gia được ăn ngon uống sướng, không muốn cùng hắn chịu khổ dưới màn trời chiếu đất nữa
Rèm xe ngựa buông xuống, còn Tú Hà thì đang đứng ở đầu phố, cùng mấy cái đốc công trò chuyện.
Dạ Kinh Đường thấy vậy liền nhớ tới cảnh tượng điên điên khùng khùng hôm qua, “mỗi tay một cái, một pháo nổ hai lần”, đáy lòng quả thực có chút xấu hổ.
"Dạ thiếu gia ~ "
"Ưmf ~ chính ngươi che dù đi, coi chừng bị cháy nắng."
"Cảm tạ thiếu gia quan tâm ~ "
Dạ Kinh Đường đi đến trước mặt xe ngựa, lên tiếng chào hỏi Tú Hà xong liền nhảy lên xe ngựa.
Toa xe có chút rộng lớn, Tam Nương thân mặc váy mùa hè màu vang, đánh một chút son môi màu hoa hồng, búi tóc, kiều dáng xinh đẹp động lòng người, cầm trong tay quạt tròn sơn thủy, ngồi trên giường, quan sát những công nhân đang làm đường, trong tay còn nắm vuốt hai cái. . . Hồng bao?
Dạ Kinh Đường vừa tiến vào toa xe, Bùi Tương Quân liền yếu ớt u oán Hừ ~ một tiếng, đem hồng bao đưa cho hắn:
"Qùa tân hôn của ngươi, sắc mặt quả thật không tệ, khóe miệng đều đã kéo tới lỗ tai."
Dạ Kinh Đường nghe giọng điệu chua chua, đáy lòng có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống đối diện trong toa xe, nhìn về phía hồng bao:
"Tam Nương đây là. . ."
"Hồng bao nha."
Bùi Tương Quân không thèm nhìn Dạ Kinh Đường, điệu bộ giống như cô vợ bị người ta phụ tình vứt bỏ, nói:
"Hôm qua Ngưng nhi cô nương được đón dâu từ Bùi phủ của ta, coi như nàng chưa kính trà cho ta, ta cũng phải theo quy củ mà làm đưa hồng bao cho nàng."