Chương 262. Cảnh Còn NGười Mất
Ánh nắng rọi bên trên mặt đường, người qua người lại tấp nập, một ông lão khiêng đống mứt quả, ngồi trên bậc thang bằng đá bên ngoài quán trà, gằn giọng thét to:
"Mứt quả đi "
Dạ Kinh Đường lưng đeo bội đao, nắm dây cương để ngựa dừng ở ngoài quán trà, nghiêng đầu nhìn đống mứt quả đỏ chói, vài câu nói bỗng nhiên hiện lên ở bên tai:
"Kinh Đường, có muốn ăn hay không?"
"Trẻ con mới ăn mấy thứ ngọt này."
"Tiểu tử ngươi mới sáu tuổi, còn chưa có mặc quần yếm, còn không phải là cũng là trẻ con sao?"
"Không phải."
"Hừ! Chỉ cần chưa có vợ, sáu mươi tuổi cũng là gà tơ, chờ khi ngươi cưới vợ rồi, lúc đấy ngươi mới là người lớn. . . Cho. . ."
. . .
Thời gian nhoáng một cái, đã mười hai năm.
Nhớ lúc ấy hắn ngồi trên lưng ngựa, nghĩa phụ cũng đi phía trước dắt ngựa cho hắn, bên hông cũng treo thanh đao mà bây giờ hắn đang mang theo bên mình.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng trong lúc dắt ngựa đi đường, ngẫu nhiên hồi tưởng lại những lời nói ngày xưa, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối cảnh còn người mất.
Dạ Kinh Đường quay đầu đưa mắt nhìn lưng ngựa trống rỗng, âm thầm suy nghĩ lúc nào nên mang Lạc nữ hiệp về Hồng Hà trấn một chuyến để đốt tiền giấy.
Vừa đi vừa ổn định suy nghĩ, một đợt âm thanh bánh xe từ đầu phố vang lên, giương mắt nhìn lại, đã thấy là một cỗ xe ngựa xa hoa từ đối diện đi tới.
Bổ khoái Nha Môn mở đường phía trước, cửa sổ xe chống ra, bên trong là một khuôn mặt nữ tử khí khái hào hùng, từ xa xa nhìn chằm chằm hắn, bên cạnh còn có một con chim màu trắng, nghiêng đầu nhô ra từ cửa sổ:
"Chít chít ~ "
Dạ Kinh Đường lấy lại tinh thần, đi đến ngoài thùng xe, đưa tay thi lễ:
"Điện hạ. Hôm qua đánh tới sau nửa đêm, buổi sáng dậy trễ. . ."
Dạ Kinh Đường cũng không tính tới muộn, đêm qua hắn căn bản không ngủ mà là giúp Lạc nữ hiệp giải thuốc. Về sau, Lạc Nữ hiệp cả người bất động, hắn đành phải múc nước vào nhà, giúp Lạc nữ hiệp tắm rửa.
Lạc nữ hiệp vừa thẹn phẫn lại lười nhác động đậy, bộ vị mấu chốt đụng một cái liền có phản ứng mạnh, thật vất vả mới có thể tắm rửa thơm tho ôm nàng đặt trên giường, kế đó còn phải giặt ga giường vỏ chăn, còn không có làm xong thì Vân Ly liền tỉnh, điểm tâm cũng là nhờ Vân Ly hỗ trợ nấu, bận rộn như vậy khẳng định phải đến trễ.
Cũng may Đông Phương Ly Nhân biết Dạ Kinh Đường buổi tối hôm qua đang làm gì, không trách tội Dạ Kinh Đường tới trễ.
Đông Phương Ly Nhân ngồi ngay ngắn bên trong toa xe, đáy mắt mang theo ba phần cổ quái, suy nghĩ một chút nói:
"Hôm qua ta để Xà Long bọn hắn truy đuổi hung thủ, cuối cùng vẫn bị mất dấu, chưa bắt được hung thủ, để ngươi cùng chim chim bận rộn vô ích một ngày. . ."
Dạ Kinh Đường trở mình lên ngựa, đi theo bên cạnh cửa sổ, như một hộ vệ, nghe Tĩnh Vương nói:
"Hôm qua bắt được cái tù binh, hỏi được cái gì không?"
"Chỉ là bọn lính giang hồ lấy tiền làm việc, cái gì cũng không biết. Người có thể mời được Từ Bạch Lâm, tuyệt không phải thế lực nhỏ, phía sau việc này khẳng định không đơn giản, hiện tại bản vương cũng không có đầu mối."
Đông Phương Ly Nhân nói đến đây, nhìn sang phía Dạ Kinh Đường:
"Dạ Thần bổ, ngươi có biện pháp nào để tiếp tục tra không? ."
Dạ Kinh Đường mặc dù không đảm đương nổi hai chữ Thần bộ, nhưng biện pháp thật là có - Du Thân Chưởng là chiêu thức độc môn của Nam Sơn Thiết Quái Trương Hoành Cốc, hung thủ lại biết được, bản thân Trương Hoành Cốc đại khái có thể biết chút nguồn gốc, trực tiếp hỏi hắn là được rồi.
Nhưng cái biện pháp này, thực hiện được còn phải nhờ việc hắn ‘Đồng thời ôm hai đùi của nữ nhân’, nói ra chắc chắn sẽ bị lật thuyền ngay lập tức.
Dạ Kinh Đường hơi chút suy nghĩ, nói:
"Ta nghĩ biện pháp để Hồng Hoa Lâu điều tra, Hồng Hoa Lâu là thế lực giang hồ, hẳn là có phương pháp nhiều hơn một chút."
Đông Phương Ly Nhân khẽ gật đầu, đáy mắt khen ngợi:
"Trước kia thật đúng là không nhìn ra, ngươi làm việc lợi hại như vậy, về sau không ngừng cố gắng, bản vương thưởng phạt phân minh, chỉ cần ngươi có đầy đủ công lao, trong thiên hạ liền không có đồ vật nào bản vương không thể thưởng cho ngươi. . ."
Nói đến đây, Đông Phương Ly Nhân lại nghĩ tới Vương phu nhân nói rằng Ngưng nhi cô nương gánh không được Dạ Kinh Đường, dò hỏi:
"Lần trước vào cung, để ngươi tìm kiếm cung nhân thuận mắt, ngươi có lựa chọn nào vừa ý không? Ngươi bây giờ cũng là người có thân phận, không thể để ý trung nhân của mình giặt quần áo nấu cơm nữa, bản vương thưởng cho ngươi mấy nha hoàn, coi như ban thưởng cho chuyện hôm qua."
Dạ Kinh Đường nghe được cái này, trong đầu tự nhiên lóe lên Ngọc Hổ cô nương - người quen biết duy nhất của hắn trong cung nhưng hắn cũng không có ý định thu nha hoàn:
"Điện hạ đừng nói chuyện cười, ta là người giang hồ, tự do tự tại đã quen, thật có thêm nha hoàn, thế thì ta lại phải tổn hao thêm mấy phần tâm tư."
"Hừ. . ."