Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 263 - Chương 263 - Ngọc Cốt Đồ

Chương 263 - Ngọc Cốt Đồ
Chương 263 - Ngọc Cốt Đồ

Chương 263. Ngọc Cốt Đồ

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, xe ngựa chạy qua đường phố phồn hoa bên cạnh Minh Ngọc Lâu, đã tới Chu Tước môn chính diện hoàng thành.

Đông Phương Ly Nhân là thân vương, là thân muội muội được đương kim Nữ Đế yêu chiều, cho dù đi bằng ngự đạo (đường của Vua) để tiến vào hoàng thành cũng không có mấy người dám nói gì, nhưng mà Đông Phương Ly Nhân không thích ỷ lại vào sủng ái mà kiêu ngạo đến bước đó nên nàng vẫn luôn đi qua cửa thần tử.

Dạ Kinh Đường đi theo Đông Phương Ly Nhân tiến vào hoàng thành, đi thẳng đến Thiệp Túc Vĩnh Lạc cung.

Vĩnh Lạc cung là chỗ ở của thiên tử, mật độ cung nhân so với những chỗ khác thì nhiều hơn, đi mấy bước liền có thể gặp mấy cái cung nữ đi tới đi lui, chỗ sâu trong cung điện còn nghe được âm thanh sáo trúc.

Dạ Kinh Đường biết nơi này là cung điện Nữ Đế, không tiện tùy ý dò xét, đi một đoạn mới dò hỏi:

"Điện hạ mang ta đi diện thánh sao?"

Đông Phương Ly Nhân như là về nhà mình, dáng vẻ đi bộ nhàn nhã hào phóng, mang theo Dạ Kinh Đường đi về phía sau Trường Lạc cung:

"Giờ này, Thánh thượng đang phê chuẩn tấu chương tại ngự thư phòng, không rảnh gặp ngươi. Ngươi muốn diện thánh à?"

Dạ Kinh Đường rất hiếu kì đối với Nữ đế vương thống trị toàn bộ Đại Ngụy, nhưng hắn vẫn là biết đạo lý gần vua như gần cọp, Nữ Đế đó chính là cọp cái, không cẩn thận sẽ đem mình phong thành Dạ quý phi, từ đó hắn bị biệt khuất nửa đời người, lắc đầu nói:

"Ta chỉ là một thảo dân, lại không biết kế sách trị quốc, sao dám tuỳ tiện quấy rầy thiên tử. Chúng ta là đang đi chỗ nào?"

"Đi tẩm cung Thánh thượng."

"?"

Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, cảm thấy Ngây Ngốc không phải kiểu sẽ kêu hắn đến để phụng dưỡng Nữ Đế nên cũng không nhiều lời.

Hai người đi về phía trước, từ hành lang đi vòng qua chủ điện bên cạnh, đi tới ven hồ ở Thừa An điện, nơi đây có mấy cái cung nữ đi lại.

Hồ nước là hồ nhân tạo, chỉnh thể hình tròn, xung quanh là hàng rào đá bạch ngọc, trung tâm có một tòa thủy tạ được xây dựng trên bệ đá, mặt hồ có những tảng đá hình lá sen sắp xếp trật tự tạo thành đường đi tới thủy tạ, phong cảnh cực kì lịch sự tao nhã, nhìn giống như tranh thuỷ mặc.

( Thủy tạ giống như một cái đình, nhà chòi ở giữa hồ)

Nhìn qua kiến trúc của thủy tạ có thể phán đoán niên đại cũng không lâu lắm, nhưng đá trắng phía dưới nền đã ố vàng, còn có chút vết tích hỏng hóc, cũng không biết trải qua bao nhiêu năm tháng.

Dạ Kinh Đường ngừng chân ở bên hồ, hơi dò xét, dò hỏi:

"Đây là chỗ nào?"

Đông Phương Ly Nhân như là hướng dẫn du lịch, chăm chú giới thiệu:

"Minh Long đàm, nghe nói là hơn một ngàn năm trước, khai quốc Hoàng đế Đại Ngô đắc đạo phi thăng, ngay tại trên đài cưỡi rồng mà đi; đầm này ở vào chính giữa hoàng thành, dựa theo Tuyền Cơ chân nhân nói, là mi tâm của Long mạch, hợp thành tứ hải chi phong thủy, tụ tập khí vận của một nước, không phải chân mệnh thiên tử, trấn áp không được bảo vật này, kẻ ác ở nơi này, ắt gặp Thiên Phạt."

Dạ Kinh Đường một tay thu về sau, khẽ vuốt cằm:

"Thật hay giả vậy?"

Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt:

"Bản vương chưa bao giờ tin những thuyết pháp quái quỷ thần thoại này, nhưng Minh Long Đồ đúng là thần vật. Tuyền Cơ chân nhân nói nơi này thích hợp cho đạo sĩ thanh tu, lúc nàng đến kinh thành cũng thường xuyên đợi ở chỗ này. Bản vương cũng cảm thấy nơi đây phong thuỷ không tệ, luyện Minh Long Đồ làm ít công to. Loại hình như Thiên Phạt, không có ứng nghiệm qua."

Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, gật đầu:

"Điện hạ và Tuyền Cơ chân nhân, đều là thân nữ nhi, đi vào khẳng định không có việc gì. Lịch sử có nam tử nào ngoài đế vương đi vào hay không?"

Đông Phương Ly Nhân cẩn thận suy nghĩ:

"Nơi này là tẩm cung của các đời đế vương, trong lịch sử có thể cư ngụ ở nơi này cũng không phải tất cả đều là đế vương, phần lớn là thủ lĩnh phản quân, loạn nước gian hùng, không chết tất nhiên thành đế vương, bản vương đoán chừng truyền thuyết Chân mệnh thiên tử liền do thứ này mà tới."

Dạ Kinh Đường hiểu ý.

Mũi chân Đông Phương Ly Nhân điểm nhẹ, lên xuống mấy cái trên sóng biếc, liền đi tới thủy tạ ở trung tâm hồ, xoay người lại, thấy Dạ Kinh Đường bất động, cau mày nói:

" Chẳng lẽ ngươi lại bị những lời quỷ thần này dọa sợ?"

Dạ Kinh Đường cũng không phải lo lắng Thiên Phạt, chỉ là hắn coi như không mê tín, nhưng Nữ Đế thì khó mà nói chắc được, cái cấm địa này ‘Không phải chân mệnh thiên tử không thể nhập’, hắn mạo muội chạy vào, nếu bị Nữ Đế nghi kỵ thì làm sao bây giờ?

Đông Phương Ly Nhân tự nhiên nhìn ra được Dạ Kinh Đường đang lo lắng cái gì, vẫy vẫy tay:

"Không ai trông thấy đâu, ngươi qua đây đi."

Không ai trông thấy? !

Dạ Kinh Đường cảm thấy cùng Minh Long Đồ so sánh, cái đầu của mình vẫn là quan trọng hơn, có chút rụt rè:

"Điện hạ, tuy ta là người giang hồ, nhưng vẫn hiểu cái gì gọi là Đi quá giới hạn, nơi đây. . ."

Bình Luận (0)
Comment