Chương 267. Suy Nghĩ Phá Đao
Cách đó không xa, Phúc Thọ cung.
Mặt trời mọc lên chưa lâu, Thái hậu nương nương từ trước đến nay đều là ngủ trễ dậy trễ. Chỉ là bởi vì hôm qua ngủ ở chỗ Ly Nhân, trời còn chưa sáng đã được đưa về cũng nên thức dậy từ rất sớm.
Nhưng ở thâm cung cũng không có chuyện để làm, Thái hậu nương nương vẫn nằm trên giường phượng, khoanh chân ngồi ngay ngắn, luyện tấm Dục Hỏa Đồ của mình.
Tẩm điện sạch sẽ, lịch sự và tao nhã, trang nghiêm túc mục. Nhưng dáng vẻ nặng nề, cũng may trên vách tường cheo một bức thiếu niên đi chợ mua gà mới khiến kết cấu chỉnh thể có thêm mấy phần khôi hài.
Ngay tại thời khắc Thái hậu nương nương yên lặng tu luyện, ngoài điện bỗng nhiên vang lên bước chân, Hồng Ngọc vội vội vàng vàng chạy vào, gõ cửa phòng một cái:
"Thái hậu nương nương. . . Thái hậu nương nương. . ."
Lông mi Thái hậu nương nương giật giật, mở mắt ra nhìn:
"Gì thế?"
" Hình như Dạ công tử tiến cung, ta vừa rồi đi Trường Lạc cung lấy đồ vật do Sa Châu cống lên, nhìn thấy Tĩnh Vương cùng Dạ công tử đi Thừa An điện. . ."
?
Thái hậu nương nương chớp chớp mắt, nhìn ‘Mỹ nam đồ’ đang treo trên tường, liền đứng dậy tại chỗ, từ bên cạnh bàn trang điểm lấy ra cái ghế, đặt ở vách tường, đem bức tranh lấy xuống. . .
----
Bên trong thủy tạ ở Minh Long đàm.
Dạ Kinh Đường cầm trong tay Quân Sơn trọng đao nặng một trăm linh tám cân, chậm rãi diễn luyện chiêu thức Đồ Long Lệnh.
Lấy thể phách của Dạ Kinh Đường, một tay xách đồ vật một trăm cân cũng không có vấn đề gì cả, nhưng ‘dùng linh hoạt như là cánh tay’ thì không phải việc dễ.
Trọng lượng Ly Long Hoàn Thủ Đao mới tầm bốn cân, bộc phát lực toàn bộ nhờ vào thể phách. Nếu như cầm trong tay đao nặng trăm cân, dùng phương thức bộc phát lực trong nháy mắt của Bát Bộ Cuồng Đao, rất có thể sẽ đem người phóng ra ngoài, đao và cánh tay ở lại.
Mà Đồ Long Lệnh, chính là dựa vào pháp môn vận khí đặc biệt, tập hợp đủ lực lượng cơ thể khiến trọng đao tăng tốc trong nháy mắt.
Sau đó dựa vào quán tính điều khiển trọng đao, chỉ cần có đao thế, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đạo sẽ càng lúc càng lớn, đạt thành hiệu quả đồ long.
Đồ Long Lệnh mặc dù là trọng đao, nhưng bởi vì ra chiêu đặc thù, tốc độ xuất đao cũg gần với Bát Bộ Cuồng Đao. Đao pháp này, chỉ khi gặp được Bát Bộ Cuồng Đao mới cần “triệt thoái” một bước về sau, dùng không gian để bù tốc độ.
Đối đầu với cái đao pháp không đủ nhanh khác, chính là ‘Trước dậm chân đẩy đao ra’, đem lực lượng cùng tốc độ kết hợp đến cực hạn, khuyết điểm duy nhất của đao pháp này chính là dựa vào quán tính thì có thể đoán trước hướng ra chiêu của người dùng đao pháp này.
Nhưng nhìn thấy chưa chắc đã tiếp nổi, đại đao chừng trăm cân bay nhanh tới, bị chém trúng liền chết, muốn xông lên lợi dụng sơ hở thì phải cần có can đảm lớn cùng lực lượng lớn lao.
Dạ Kinh Đường tạo nghệ đao pháp bản thân không thấp, nhưng cầm trọng đao suy nghĩ nửa ngày, phát hiện giải pháp tối ưu nhất là dùng đại thương chín thước trực tiếp đâm chết, cần gì phải đau đầu.
Thương được công nhận là “Bách Binh Chi Vương”, đơn đấu chuyên trị các chiêu thức lòe loẹt, đánh binh khí ngắn thì càng là không nói đạo lý,. Thương Khôi đứng hàng thứ bảy thiên hạ, thứ tư trong bát khôi là bởi vì sáu cái võ khôi phía trên đều là thần tiên ‘bách binh đều thông’ cũng biết dùng đại thương, lại thêm nội ngoại kiêm tu, chứ nào có phải thương không được hạng nhất.
Mà Hiên Viên Triều chỉ có thể đứng hàng thứ tám thiên hạ, cũng không phải thiên phú chênh lệch so với Thương Khôi, mà là sở trường đao pháp, liền chú định bị thương áp chế, điều này cũng đúng với kiếm thánh Chu Xích Dương.
Nhưng dùng trường thương đánh bại Hiên Viên Triều, đánh thắng cũng chỉ là báo thù giang hồ, lấy không được danh hiệu Đao Khôi, mà nghĩa phụ thua ở trên đao, hiển nhiên không thể báo thù như thế, muốn hoàn thành nguyện vọng của nghĩa phụ, nhất định phải đem Bát Bộ Cuồng Đao cố gắng mài giũa một chút.
Dạ Kinh Đường hết sức chăm chú nghiên cứu đao pháp, gần như nhập tậm.
Đông Phương Ly Nhân cũng không ngại bị cô đơn, đứng ở bên ngoài thủy tạ chắp tay chăm chú quan sát.
Chim chim thì có chút thấy không thú vị, dang cánh lúc ẩn lúc hiện ở bên chân Đông Phương Ly Nhân, dùng trảo trảo đạp giày tỷ tỷ đầu rồng béo, đoán chừng là đang luyện Ưng Trảo Công .
Ngay tại thời điểm hai người một chim chăm chú suy nghĩ võ nghệ, ven hồ bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Bịch, bịch, bịch. . .
Ẩn ẩn còn có thể nghe được hai tiếng nói nhỏ:
"Thái hậu nương nương, ngài đi vào sợ là không tốt lắm đâu, vạn nhất Tĩnh Vương đang cùng cái Dạ công tử kia. . ."
"Ban ngày ban mặt, nói mò gì đó? Bản cung vào xem thôi. . ."
. . .
Lưỡi đao Dạ Kinh Đường dừng lại, đảo mắt nhìn qua đã thấy bên trong hành lang Thừa An điện, đi ra hai nữ tử.
Phía sau là cái cung nữ xinh đẹp, trên tay ôm bức tranh, phía trước thì là cái nữ tử mặc cung trang mười phần hoa mỹ, người khoác Thải Phượng, mang theo kim ngọc châu báu làm trang sức, búi tóc nửa vầng trăng mười phần quý khí, trâm vàng cài nghiêng, chậm rãi đi lên, dáng vẻ có thể nói là ưu nhã đến cực hạn.