Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 268 - Chương 268 - Thẩm Tranh

Chương 268 - Thẩm Tranh
Chương 268 - Thẩm Tranh

Chương 268. Thẩm Tranh

Gương mặt nữ tử mượt mà ôn nhu, miệng anh đào nhỏ phối hợp với đôi mắt to như bảo thạch, nhìn quý khí bức người, nhưng lại không đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, mà cho người ta một loại cảm giác hiền hòa của đái thế quốc thái dân an. Các danh gia, hào môn hẳn là rất thích những người con dâu như này, tưởng như mỹ nhân có yêu mị xinh đẹp đến đâu, trước mặt nàng đều sẽ bị áp chế, người ngoài nhìn vào liền biết ai là vợ cả trong nhà.

Đông Phương Ly Nhân thấy vậy, đi ra bên ngoài thủy tạ, rất có lễ nghĩa mà thi lễ một cái:

"Thái hậu, sao ngươi lại tới đây?"

Dạ Kinh Đường đã gặp qua Thái hậu một lần, nhưng lần trước Thái hậu mặc váy, nhìn như cái phu nhân hào môn, thật đúng là không nghĩ tới Thái hậu mặc trang phục chính thức vào thì sẽ có dáng vẻ tốt như vậy, hoàn toàn chính là khí thế mẫu nghi thiên hạ, hắn đi ra thủy tạ đưa tay lên thi lễ:

"Thảo dân Dạ Kinh Đường, bái kiến Thái hậu nương nương."

"Miễn lễ."

Thái hậu nương nương đi đến ven hồ:

"Bản cung trong cung phiền muộn, muốn tìm Thánh thượng tâm sự, nhưng tìm không thấy, liền đến nơi này nhìn xem."

Nói xong liền muốn từ đá lá sen nhảy tới thủy tạ.

Tảng đá cùng mặt hồ cân bằng nhưng cách tương đối xa, cô gái bình thường đi qua khá là nguy hiểm.

Đông Phương Ly Nhân thấy vậy, phi thân lên, phóng qua mặt hồ như chuồn chuồn lướt nước, đi tới trước mặt Thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương nhìn rất ngoan, tự giác giơ tay lên, để Đông Phương Ly Nhân ôm vòng eo, hai người cùng bay lên, đi tới thủy tạ.

Bởi vì Đông Phương Ly Nhân dáng người rất cao, Thái hậu nương nương lại tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn từ xa tựa như vương gia ngân bào ôm ái phi Đạp Thủy Lăng Ba.

Dạ Kinh Đường nhìn thấy thân pháp Ngây Ngốc tiêu sái lưu loát, trong lòng cũng có chút cảm thán, cảm thấy hai mẹ con không phải ruột thịt này quan hệ thật tốt.

Nhưng ngây ngốc chưa từng khiến người ta thất vọng!

Đông Phương Ly Nhân khinh công không tệ, nhưng thân phận liền chú định không có khả năng thường xuyên bế người khác bay, vừa rồi lại dùng Đồ Long Lệnh, tiêu hao rất lớn, yêu cầu Đạp Thủy Lăng Ba đối với thân pháp còn cực cao.

Đông Phương Ly Nhân một tay ôm Thái hậu nương nương, điểm nhẹ trên mặt hồ hai lần, có thể là nghĩ ở trước mặt Dạ Kinh Đường phải chú trọng tư thái ưu nhã, kết quả vừa phân tâm một chút, bước chân rõ ràng trĩu nặng:

Xôn xao~

Mặt hồ giẫm ra bọt nước!

Con ngươi Đông Phương Ly Nhân đột nhiên trừng lớn hơn mấy phần.

Thái hậu nương nương bay lên, còn chưa phát giác ra được ngây ngốc có gì không ổn, nhưng Dạ Kinh Đường có thể nhìn ra chút nữa chắc chắn sẽ có cảnh tượng bọt nước bắn tung tóe .

Nụ cười Dạ Kinh Đường hơi cứng, sau đó hắn xông ra ngoài thủy tạ như tia chớp màu đen lao đến phía hai người.

A?

Thái hậu nương nương thấy Dạ Kinh Đường xông lại, có chút nghi hoặc, sau đó liền đột nhiên phát hiện, mình bắt đầu nghiêng cơ thể có xu hướng ngã xuống mặt hồ.

"A? !"

Thái hậu nương nương vội vàng ôm lấy cổ Đông Phương Ly Nhân.

Đông Phương Ly Nhân thì là sắc mặt trong nháy mắt đỏ ửng, thấy Dạ Kinh Đường vọt tới, đưa tay phải ra.

Ba ~

Song chưởng tương hợp!

Dạ Kinh Đường Đạp Thủy Lăng Ba, ngay trước lúc hai người rơi xuống nước, bắt lấy tay phải Đông Phương Ly Nhân, kéo lên một cái, mũi chân điểm nhẹ trên mặt hồ bay vọt đến biên giới thủy tạ.

Hô ~

Ba đạo nhân ảnh, đã đáp xuống rìa ngoài thủy ta gần mặt hộ.

Giờ khắc này thời gian dường như trôi qua rất chậm.

Đông Phương Ly Nhân nhìn sang Dạ Kinh Đường, liền cảm nhận được trong mắt Dạ Kinh Đường hiện lên rõ ràng mấy chữ:

"A ~~~~ chậc chậc chậc. . . Cay con mắt cay con mắt..."

? !

Vốn phải là tràng cảnh rất lãng mạn, ai ngờ...lông mày Đông Phương Ly Nhân cau lại, chỉ muốn một cước đạp bay cái công tử làm người ta xấu hổ này.

Thái hậu nương nương sợ bóng sợ gió một trận, dựa vào trong ngực Ly Nhân, ánh mắt hơi chút ngạc nhiên.

Bịch, bịch, bịch...

Ba người đáp xuống mặt thủy tạ.

Dạ Kinh Đường buông tay ngây ngốc ra, xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Đông Phương Ly Nhân sắc mặt đỏ ửng, cũng làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhìn về phía Thái hậu nương nương:

"Thái hậu, đi vào trong nói chuyện đi."

Thái hậu nương nương thấy hai người giả vơ như chưa có chuyện gì sảy ra, tự nhiên cũng không nói thêm gì về vấn đề này, vẫy vẫy tay, để Hồng Ngọc ven hồ tự đi tới:

"Vị này chính là Dạ công tử sao? Bản cung nghe nói ngươi văn thơ không tầm thường, gần đây vẽ một bức tranh, ngươi đến đánh giá một chút đi."

Hả?

Ngươi nghe ai nói?

Dạ Kinh Đường khó hiểu, đảo mắt nhìn về phía Đông Phương Ly Nhân bên cạnh.

Đông Phương Ly Nhân biết Thái hậu ở thâm cung rất cô quạnh, một chuyện nhỏ có thể nhớ rất lâu, đối với cái ý đồ này không bất ngờ chút nào, ánh mắt ra hiệu:

Cố gắng khen!

Bình Luận (0)
Comment