Chương 269. Thẩm Tranh (2)
Thái hậu nương nương dáng vẻ đoan trang đi vào thủy tạ, ưu nhã ngồi trên bồ đoàn, Đông Phương Ly Nhân ngồi ở bên người.
Hồng Ngọc ôm họa trục, nhảy lên lá sen bằng đá đi tới, không có tiến vào thủy tạ, chỉ đứng trên lá sen bằng đá bên ngoài, đem họa trục đưa đến tay Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường cũng chưa đi vào thủy tạ, đứng ở ngoài cửa rất trịnh trọng dùng hai tay tiếp nhận họa trục, mở ra cẩn thận quan sát, ừm. . . Là bức « vai nam tử kháng nhật nguyệt » lần trước thấy.
Bức tranh hẳn là đã sửa qua, lần này hình người ở giữa. . .
"Chít chít. . ."
Chim chim hiếu kì nhảy đến trên vai Dạ Kinh Đường, đánh giá bức tranh, có chút nghiêng đầu, có vẻ là nhìn không hiểu.
Thái hậu cẩn thận quan sát đến biểu cảm của Dạ Kinh Đường, dò hỏi:
"Dạ công tử cảm thấy thế nào?"
Dạ Kinh Đường không có chút tài năng thư hoạ nào, chỉ thấy vẽ giống người, không tệ, ngây ngốc đã ám chỉ hắn phải ra sức khen, hắn khẳng định không thể nói không tốt, hơi chút ngập ngừng nói:
"Ừm. . . Tại hạ tài sơ học thiển, nếu như lời bình có chỗ nào sai, còn xin Thái hậu nương nương chớ trách."
"Cứ nói đừng ngại."
"Bức tranh này, trong mắt của ta, thuộc về thượng giai chi tác. Phong cách tranh hẳn là phái trừu tượng. . . Không đúng, đây là phong cách thoải mái; nam tử thoạt nhìn là mờ mịt giữa trời đât, trên vai có một con Kim Ô tam nhãn, ngụ ý chắc là khiêng mặt trời. Những chỗ khác đều là trống không, liền tựa như bầu trời, Ừm. . . Bức họa này có lẽ đang miêu tả, đại trượng phu một mình gánh vác thanh thiên bạch nhật, nghi hoặc vì sao thế nhân lại không hiểu mình. . ."
". . . ?"
Con ngươi Đông Phương Ly Nhân trừng lớn mấy phần, đều sợ ngây người, thầm nghĩ: Chính ngươi cũng không nhìn ra tranh này là đang vẽ bản thân ngươi sao? Ngươi đang nói bậy cái gì đó? Xong xong, Thái hậu lại sẽ ủy khuất non nửa năm mất. . .
Hồng Ngọc bên cạnh thì trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ: Ô ô u, không nhìn ra, cái Dạ công tử mày rậm mắt to này, công phu nịnh hót so với ta còn thành thạo hơn. . .
Thái hậu nương nương nghe thấy những lí do thoái thác này, liền biết Dạ Kinh Đường không nhìn ra nàng vẽ cái gì, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó hơi chút uất ức trong lòng!
Đông Phương Ly Nhân thấy Thái hậu nương nương càng ngày càng không cao hứng, vội vàng mở miệng ngắt lời, thần sắc không giận tự uy:
"Dạ Kinh Đường, ngươi mèo khen mèo dài đuôi như vậy, không thích hợp đâu đó?"
Mèo khen mèo dài đuôi?
Lời nói của Dạ Kinh Đường bị cắt ngang, ngừng lại lời nói, một lần nữa nhìn về phía chân dung. . .
Cái này có thể là ta sao?
Không đúng, mà hình như thật sự là vậy. . .
Bên hông treo đao, trên vai là chim chim. . .
Dạ Kinh Đường có chút nghiêng đầu đánh giá, chim chim thì nghiêng đầu một trăm tám mươi độ nhìn, hẳn là đang suy nghĩ quả cầu kia, phải nhìn từ góc độ nào mới có thể là nó.
Cũng may Dạ Kinh Đường phản ứng không chậm, đáy lòng chấn kinh, ngoài mặt vẫn chầm chậm gật đầu:
"Trách không được, ta còn đang tự nghĩ người trong tranh làm sao giống như đã từng quen biết. Ừm. . . Bức tranh này của thái hậu, ngụ ý quá mức cao xa, tại hạ chỉ là thảo dân nhỏ mọn, thực sự không dám liên tưởng tới bản thân mình. . ."
Thái hậu nương nương lần này có thể thấy được Dạ Kinh Đường, ngay cả một câu nói thật cũng không có, giơ tay lên nói:
"Vậy mà được ngươi đánh giá cao như thế, bản cung liền ban cho ngươi bức tranh này, để xem ngày nào đó ngươi có thể phát triển đến trình độ như này hay không? vai kháng thanh thiên bạch nhật, thành trụ cột của Đại Ngụy quốc hay không?."
Dạ Kinh Đường cảm thấy mình hẳn là thụ sủng nhược kinh, liền đem tranh thu lại:
"Tạ Thái hậu ban thưởng."
Đông Phương Ly Nhân lặng lẽ vung tay:
"Thái hậu ban thưởng, trở về nhớ phải cung phụng, giữ gìn cho tốt, nếu như có tổn hại, thế nhưng là tội mất đầu. Đi đi, ngươi đi xử lý việc của mình đi, bản vương có việc sẽ triệu kiến ngươi sau."
"Tại hạ cáo lui!"
Dạ Kinh Đường như trút được gánh nặng, cầm lấy bức họa thi lễ, sau đó bước nhanh rời khỏi thủy tạ.
Chim chim ngược lại là rất lễ phép, đứng trên vai Dạ Kinh Đường xoay người, nâng lên cánh:
"Chít chít ~ "
Đông Phương Ly Nhân cũng giơ tay lên chào.
Thái hậu nương nương thì con ngươi hơi sáng, phát hiện cái tiểu sủng vật này không chào nàng, cũng không nói gì nữa.
Đợi sau khi Dạ Kinh Đường biến mất, trong con ngươi Thái hậu nương nương mới hiện ra vẻ u oán, nhìn sang Đông Phương Ly Nhân.
(→_→)
Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt phía sau lưng Thái hậu nương nương, an ủi:
"Ta cảm thấy Thái hậu vẽ rất tốt. Hắn là người thô kệch, nào hiểu thưởng thức hội họa là gì, Thái hậu đừng để trong lòng. . ."
Thái hậu nương nương tâm tâm niệm niệm mấy tháng nay, kết quả vẽ ra đồ vật ai cũng không nhận ra được, trong lòng thực không dễ chịu:
"Bản cung lại không ngốc. Ngươi phải tìm cho ta một người thấy, chuyên dạy bản cung vẽ tranh, nếu là dạy không tốt, hừ. . ."
"Tốt, ta lập tức đi tìm người thích hợp. . ."