Chương 270. Ngựa Quý
Từ Trường Lạc cung đi ra, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Dạ Kinh Đường hai tay cầm bức tranh Thái hậu ban cho, đi xuyên qua hoàng cung, trong đầu còn đang hồi tưởng đến cách phá giải Đồ Long Lệnh.
Xung quanh Trường Lạc cung rất nhiều cung nhân, cũng có đại nội thị vệ tuần tra, Nhìn thấy hắn treo lệnh bài Tĩnh Vương phủ, cũng không có ngăn cản.
Dạ Kinh Đường tự nhiên cũng không có đi loạn, mang chim chim tới Ngự Mã Giám.
Hoàng thành rất lớn, Tĩnh Vương có đặc quyền đeo kiếm trên người, không cần đi bộ, xe ngựa có thể trực tiếp đi vào hoàng thành đỗ ở Ngự Mã Giám bên cạnh Trường Lạc cung, đặt chung một chỗ với ngự liễn xuất hành của Nữ Đế, có thái giám chuyên môn trông coi.
Dạ Kinh Đường đi vào bên trong Nhà để xe của Nữ Đế, tìm kiếm ở trong đống xe của vua, còn chưa tìm ra xe ngựa của Tĩnh Vương, ngược lại là bị một con ngựa bên trong chuồng ngựa hấp dẫn.
Bên trong Ngự Mã Giám nuôi mười mấy con ngựa, đều là cho Nữ Đế sử dụng khi xuất hành, trong đó có một con ngựa nâu đỏ ở trong một phòng riêng, căn phòng của nó, so với nhà của Dạ Kinh Đường còn lớn hơn nhiều.
Dạ Kinh Đường cầm họa trục đi tới bên ngoài rào chắn dò xét, có thể thấy được ngựa màu nâu đỏ vai cao, kích thước lớn, khỏe mạnh, thân như than lửa, không thấy chút lông thừa nào, phi thường uy vũ, cùng với ngựa của hắn so sánh mà nói tiểu mã của hắn chính là con ngựa gầy ốm không đủ dinh dưỡng.
Dạ Kinh Đường trước kia áp tiêu tại tiêu cục, một nửa thời gian đều trên lưng ngựa, nhìn thấy con ngựa quý mà không thể thấy ở ngoài đường này, tự nhiên có chút không dời nổi bước chân, giống như nhìn thấy mĩ nhân thân hình gợi cảm, tới tới lui lui quan sát rất lâu.
Liệt mã màu nâu đỏ nhìn rất thuần chủng, hình thể như mãnh hổ, nhưng tính tình cũng được tính là ngoan ngoãn, đi đến biên giới rào chắn, cúi đầu nhìn chim chim.
Chim chim thế nhưng là lần đầu gặp con ngựa lớn thế này, có chút sợ, trốn đến phía sau lưng Dạ Kinh Đường, lặng lẽ thăm dò:
"Ục ục. . ."
Dạ Kinh Đường vốn định đưa tay xoa đầu ngựa, nhưng sợ xảy ra việc gì đó, vẫn phải từ bỏ ý định, quan sát một lát, sau đó liền đi tới trong xe Tĩnh Vương.
Dạ Kinh Đường tại bên cạnh giường mà Ngây Ngốc hay ngồi, mở ra tủ nhỏ, phát hiện bên trong có rất nhiều thư tịch, trừ « nước mắt hiệp nữ » ra, còn có mấy quyển tạp thư, phía trên là bình luận của các nhà văn lớn với nước mặt hiệp nữ.
Dạ Kinh Đường hơi bất ngờ, nhìn thấy ‘Người cùng sở thích’ kiến giải, tự nhiên đảo nhìn xuống, kết quả phát hiện các đại danh gia kiến giải quả thật có chút điểm thú vị, miêu tả một ít ngụ ý mịt mờ trước kia hắn cũng không nhìn ra.
Xem ra ngây ngốc nghiên cứu rất sâu. . .
Dạ Kinh Đường âm thầm gật đầu, đem tập bình luận để lại chỗ cũ, sau đó xuống xe ngựa, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi xe, liền nhìn thấy cổng Ngự Mã Giám, có một nữ tử tiến đến.
Nữ tử thân mặc váy đỏ chót, toàn thân không một chút tạp sắc tô điểm, chỉ lộ ra diễm lệ thuần túy, dung nhan nàng càng thêm diễm lệ, dường như có thé làm lu mờ đi bộ váy đỏ chót của nàng, vừa xuất hiện liền khiến sự nóng nực của ngày hè xuống sắc đi mấy phần.
Dạ Kinh Đường sững sờ, nhảy xuống xe ngựa, chào hỏi:
"Ngọc Hổ cô nương, làm sao ngươi cũng ở nơi này?"
"Chít chít."
Chim chim phát hiện Dạ Kinh Đường có quen biết với người trước mặt, rất lễ phép lắc lư cánh, đoán chừng đang nói, chào đại tỷ tỷ xinh đẹp.
Đại Ngụy Nữ Đế thân mặc váy đỏ, làm ra vẻ vừa mới phát hiện Dạ Kinh Đường, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng thi lễ:
"Ta tới chăm sóc ngựa cho Thánh thượng, làm sao Dạ công tử cũng ở đây?"
"Ta cùng Tĩnh Vương tiến cung, được Thái hậu nương nương tặng bảo vật, đang chuẩn bị đi về."
"Nha. . ."
Đại Ngụy Nữ Đế chớp chớp mắt, nhìn về phía họa trục trong tay Dạ Kinh Đường:
"Thái hậu nương nương vẽ ư?"
Dạ Kinh Đường thật cũng không keo kiệt, đi đến trước mặt, có chút trịnh trọng mở ra tranh vẽ:
"Ngọc Hổ cô nương cảm thấy thế nào?"
Đại Ngụy Nữ Đế cùng muội muội hoàn toàn tương phản, thích cầm kỳ thư họa, bình thường yêu thích ngắm tranh đọc thơ của danh gia.
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường để nàng thưởng thức đánh giá, Đại Ngụy Nữ Đế liền hào hứng, đứng trước mặt hơi quan sát:
"Ừm. . . Bức họa này có thể nói thần hình gồm nhiều mặt, đem cảnh chợ miền quê miêu tả rát có hồn, khắc hoạ ăn vào gỗ sâu ba phân. . ."
"Cao kiến!"
Dạ Kinh Đường âm thầm gật đầu, quả nhiên, không phải nhãn lực ta không được, mà là do thái hậu nương nương vẽ, nhãn lực của phàm nhân xem không hiểu. . .
Hai người nói bậy một lát, Dạ Kinh Đường đem tranh thu lại, nhìn về phía chuồng ngựa, dò hỏi:
"Con ngựa này là giống ngựa gì? Nhìn quả thực uy vũ, ta vừa rồi nhìn thấy cũng phải kinh ngạc trầm trồ."
Đại Ngụy Nữ Đế nghe vậy, vừa này cũng đã từ phía xa nhìn thấy Dạ Kinh Đường dùng ánh mắt kinh diễm nhìn chằm chằm ngựa của nàng nửa ngày, thế nên đặc biệt tới đây để giới thiệu cho tiểu tử ngốc này:
"Ngựa này tên là Son hổ, sinh ra ở yến bắc, là Vân Hắc đạp tuyết Mã vương bên trong thập đại danh câu, trên thế gian này chỉ có một con duy nhất."
Son hổ. . .
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, nhìn về phía Ngọc Hổ cô nương bên cạnh:
"Con ngựa này cùng cô nương, vô luận là tên hay là khí chất, đều rất xứng."
"Tên con ngựa này, là do ta giúp Thánh thượng lấy, tự nhiên xứng."