Chương 280. Lạc Nữ Hiệp Tới Chơi
Lạc Ngưng cũng không biết nói cái gì cho phải, hơi chút chần chừ, quay người mở cửa tủ bát, đem sách bọc trong miếng vải đen lấy ra, ném cho Dạ Kinh Đường, ánh mắt lạnh lùng:
"Nếu quyển sách này đối với ngươi trọng yếu như vậy, ngươi ôm sách đi ngủ đi."
Nói xong cũng không quay đầu mà trực tiếp đi ra cửa phòng bếp.
? !
Dạ Kinh Đường ý thức được không ổn, khuyên nhủ:
"Ta không phải có ý này. Sách này là bản độc nhất tiền triều. . ."
"Sách gì? !"
Chiết Vân Ly nghe thấy động tĩnh, từ phòng chính đi tới. Lạc Ngưng sợ khuê nữ học cái xấu, trực tiếp lôi cánh tay Vân Ly tiến vào trong phòng, đóng cửa lại.
Bành~
Lời nói Dạ Kinh Đường bị cắt ngang, nhìn thấy hình dán bên trên giấy dán cửa sổ, có chút thả lõng tay, về phòng. . .
-----
Hoàng thành đại nội.
Ánh trăng treo trên ngọn cây, cửa cung sớm đã đóng lại, Thần An điện cũng tĩnh mịch.
Từ cửa sổ, có thể nhìn thấy Thái hậu nương nương quốc sắc thiên hương, cầm bút đứng trước khung tranh, chăm chú vẽ tranh.
Hồng Ngọc mặc một bộ áo bào đen của nam tử, bên hông treo thanh đao, trên bờ vai có một con vẹt nhỏ, đứng ở trước tấm bình phong làm người mẫu, đáy mắt lộ ra vẻ vô tội.
Mặc dù dáng dấp vẹt cùng Tuyết Ưng khác biệt một trời một vực, nhưng đối với Thái hậu nương nương theo phong cách thoải mái mà nói, không có khác biệt lớn.
Đông Phương Ly Nhân như là một vị thầy đức cao vọng trọng, ở phía sau Thái hậu nương nương quan sát một lúc cảm thấy không có gì đáng xem, nhưng lại không dám nói, đi đến phía trước cửa sổ đứng chắp tay, nhìn về phía thủy tạ xa xa.
Ngoài cửa sổ, Tinh Hà Ngân Nguyệt rơi vào trong tầm mắt, thủy tạ bên trong Minh Long Đàm không có đèn đuốc.
Từ cửa sổ, lờ mờ thấy được một nữ tử áo đỏ, ngồi một mình ở bên trong thủy tạ, trên thân mang theo cỗ khí thế cao ngạo quân lâm thiên hạ, để cho người ta cảm thấy; chỉ đứng ở xa xa nhìn thẳng cũng chính là đang mạo phạm.
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ tập võ, đáy mắt mang theo một tia hâm mộ phát ra từ đáy lòng, tựa như lúc nhìn Dạ Kinh Đường tập võ.
Tỷ tỷ và nàng tương phản, cầm kỳ thư họa bình thường, nhưng thiên phú tập võ tốt đến mức làm cho người ta giận sôi, bởi vì Đại Ngụy võ phong cường thịnh, thuở nhỏ phụ hoàng cùng mẫu phi đối với tỷ tỷ sủng ái nhiều hơn một chút, thật lòng mà nói cũng có chút ghen tị.
Nàng tự nhận thiên phú cũng không kém. Chẳng qua cùng thiên kiêu như tỷ tỷ so sánh liền tựa như đem thiên phú vẽ tranh của Thái hậu nương nương ra so sánh với nàng, dù là thuở nhỏ khắc khổ vùi đầu tập võ, khoảng cách vẫn càng ngày càng xa với tỷ tỷ.
Nàng vốn cho rằng đời này chỉ ở dưới một người tỷ tỷ, kết quả làm sao cũng không nghĩ tới, kinh thành có thể nhảy ra một cái Dạ Kinh Đường, ngắn ngủi mấy tháng đã lấy ra tư chất của bậc kì tài, ở bên cạnh nàng, còn không hiểu nhân tình thế sự, cố ra sức chế nhạo nàng. . .
Về phần tỷ tỷ và Dạ Kinh Đường ai lợi hại hơn, trong lòng nàng ngược lại là đoán không được, trước mắt cảm thấy vẫn là tỷ tỷ lợi hại. Dù sao tỷ tỷ lấy nữ tử chi thân ngồi lên bảo tọa mà từ xưa đến nay chỉ có nam nhân mới có thể ngồi.
Trước đó, bởi vì quân chủ thất đức, quốc gia diệt vong nhiều vô số kể, nhưng quân chủ bị buộc ngã ngựa lại không mấy cái.
Các đại quân chủ vì để bảo vệ an nguy của bản thân, đều sẽ chọn lựa một hạt giống tốt thiên phú dị bẩm, cho đi tịnh thân từ nhỏ rồi nuôi dưỡng ở bên người dạy bảo, truyền thụ Minh Long Đồ.
Đại Ngụy cũng có một người như thế, người này nguyên bản là một cái tiểu thái giám của hoàng cung tiền triều, bởi vì Đại Yên diệt quốc « Minh Long Đồ » mất đi, chỉ luyện qua bốn tờ Minh Long Đồ, tuổi chưa qua mười hai, một mình tử thủ hoàng thành, yểm hộ Yến Cung đế chạy trốn.
Gia gia của nàng bắt tiểu thái giám kia, về sau cũng không có giết chết mà là lấy tình để khuyên răn, lấy điều kiện thiện đãi tương đương Yến thị Hoàng tộc, để công công đó trung thành với Đại Ngụy.
Tiểu thái giám đáp ứng, tử đó trở thành Thủ hộ thần Tào công công của Đại Ngụy hoàng thành, gia gia qua đời liền bảo vệ phụ hoàng, phụ hoàng qua đời liền bảo vệ hoàng trường tử.
Tào công công là Định Hải Thần Châm bên người của Đại Ngụy quân chủ, tỷ tỷ năm đó muốn soán vị, Tào công công tự nhiên là thành một dòng thiên sông khó mà bước qua được. Hoàng trường tử vì cái lợi trước mắt dẫn đến triều thần mâu thuẫn, còn tỷ tỷ nàng có thế gia ngoại thích ủng hộ, nhưng chỉ cần Tào công công không ngã, hoàng trường tử vẫn có thể ngang nhiên tiến lùi, về sau bọn hắn giữ không được hoàng cung cũng liền có thể bỏ chạy.
Nàng lúc ấy sắp bị gả đi địch quốc Bắc Lương để hòa thân, đều đã tuyệt vọng, thậm chí chuẩn bị mai danh ẩn tích lẩn trốn, nào nghĩ tới buổi sáng ngày hôm đó tỉnh lại, liền thành Đại Ngụy Nhất Tự Tĩnh Kiên Vương, từ đó đến nay không cần lo lắng bị người khác quản chế.
Những chuyện sảy ra vào đêm mười năm trước, người ngoài chỉ biết đến triều thần vạch tội hoàng trưởng tử, buộc hắn chủ động thoái vị, lại không ai biết đêm đó trong hoàng cung cuối cùng là xảy ra chuyện gì, chết bao nhiêu người, ngay cả nàng cũng không rõ tỷ tỷ đã làm cách nào.
Nhưng nàng biết, tỷ tỷ so với nàng tưởng tượng càng cường đại hơn, bề ngoài rất không đàng hoàng, nhưng bên trong lại là một tòa núi cao nguy nga đỉnh thiên lập địa, vô luận sóng gió có lớn tới đâu, cũng sẽ không nhíu mày. . .