Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 281 - Chương 281 - Lạc Nữ Hiệp Tới Chơi 2

Chương 281 - Lạc Nữ Hiệp Tới Chơi 2
Chương 281 - Lạc Nữ Hiệp Tới Chơi 2

Chương 281. Lạc Nữ Hiệp Tới Chơi (2)

Thời khắc Đông Phương Ly Nhân đang âm thầm sùng bái tỷ tỷ, chợt phát hiện tỷ tỷ bên trong thủy tạ, mày ngài nhẹ cau lại, dùng tay xoa cái trán, hiện ra cảm giác như quý phi mảnh mai say rượu.

? ?

Đông Phương Ly Nhân hơi sững sờ, tiếp đó nàng liền trực tiếp xông ra từ cửa sổ, mũi chân điểm nhẹ sóng biếc, đi tới thủy tạ giữa hồ, đỡ Đại Ngụy Nữ Đế đang nhíu mày nhắm mắt:

"Tỷ tỷ?"

Đại Ngụy Nữ Đế đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ vuốt tóc dài xõa vai, che đi sợi tóc trắng, tùy ý nói:

"Đau hông chút thôi, không sao, ngươi tiếp tục làm việc đi."

". . ."

Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, quan sát tỉ mỉ khí sắc của tỷ tỷ, xác định không có dị dạng, mới khẽ vuốt cằm. . .

-----

Đêm dài vắng vẻ.

Trong ngõ song quế đã tắt đèn.

Phòng chính, màn màu xanh đã buông xuống, Chiết Vân Ly mặc cái yếm nhỏ có hình chim chim, chăn mỏng đắp lên trên bụng, nằm ngay ngắn ngủ ở bên trong phòng, ngủ mười phần thoải mái sâu giấc.

Lạc Ngưng nghiêng người nằm bên cạnh ở ngoài giường, bên hông đắp chăn mỏng, lộ ra tuyết trắng đầu vai, trong tay vuốt ve ngọc bội màu xanh biếc, muốn thiếp đi, nhưng trong lòng lại rối loạn muôn bề, khó mà yên giấc.

Dương khí qua thịnh, không điều trị dễ dàng phập phồng không yên. . .

Sống chết của cao thủ quyết định trong nháy mắt, một ý nghĩ sai lầm chính là thời khắc sinh tử. . .

Ngưng nhi cô nương phải cố gắng cởi mở trong lòng, loại chuyện này, giữa phu thê với nhau rất bình thường, đây cũng là vì trượng phu, đừng có gánh nặng trong lòng. . .

Aizz. . .

Lạc Ngưng nghiêng tai lắng nghe, bên trong căn phòng phía tây cách đó không xa, đã không còn động tĩnh, đoán chừng là ngủ thiếp đi.

Chính hắn cũng không để tâm đối tới thân thể, ta khờ dại quan tâm đến làm gì. . .

Nhưng tiểu tặc suốt ngày đánh nhau, Chu gia, Từ Bạch Lâm đều hận hắn thấu xương, một chút sơ sẩy liền. . .

Người trong giang hồ, không thể hành động theo cảm tính, từ góc độ lý trí mà nói, đã giúp đỡ điều trị một lần, nếu bỏ dở nửa chừng, dẫn đến tiểu tặc gặp chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài. . .

Về sau còn phải trông cậy tiểu tặc đi thu thập lão lừa trọc Thần Trần đó. . .

Lạc Ngưng tâm loạn như ma thật lâu, chung quy đã bị lý trí chiếm cứ, âm thầm cắn răng, vô thanh vô tức ngồi dậy. . .

-----

Bên trong căn phòng phía tây, màn đã buông xuống, áo bào treo ở bên ngoài giường.

Dạ Kinh Đường nằm trên gối, trên thân phủ chăn mỏng màu xanh nhạt, trong ngực ôm quyển sách, nhắm mắt ngủ say.

Hô ~

Cũng không biết vào canh mấy buổi sáng, bỗng có một trận gió đêm, im ắng thổi vào trong phòng, làm màn trên giường ngủ gợn sóng như nước.

Dạ Kinh Đường bừng tỉnh, hơi mở mắt ra xem, trong phòng không có một tia sáng, chỉ có thể nghe được phía ngoài màn truyền đến:

tiếng xột xoạt ~~~

Thanh âm cởi váy.

? !

Dạ Kinh Đường quả thực ngoài ý muốn, còn có thụ sủng nhược kinh.

Rất nhanh, màn mở ra, tiếp theo chăn mỏng bị vung lên, nhu nhuận hương mềm, vô thanh vô tức tiến đến, đưa lưng về phía hắn.

Dạ Kinh Đường nhắm mắt vờ ngủ.

Người bên cạnh chờ đợi một lát, quay đầu nhìn xuống, vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Dạ Kinh Đường vội vàng tỉnh lại, tiến đến bên tai nói nhỏ:

"Lạc nữ hiệp, có phải ban đêm ngủ không được hay không?"

Âm thanh ngự tỷ nhẹ nhàng quen thuộc, lạnh như băng vang lên bên tai:

"Tiểu tặc, ngươi chớ có tự mình đa tình. Hôm nay Vương phu nhân bảo phải điều trị cho ngươi, không thì ngươi sẽ bị tâm trạng bất ổn, tại thời điểm đánh nhau với người ta rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không ngươi cho rằng ta muốn tới đây sao?"

Trong lòng Dạ Kinh Đường rất là cảm động, nghĩ nghĩ lại rồi hỏi:

"Vậy ngày mai thì sao?"

?

Lạc Ngưng hơi chút chần chờ, âm thanh lạnh lùng nói:

"Ngày mai ta lại đi hỏi."

Dạ Kinh Đường cười cười, cũng không nói nhiều, đưa tay sờ soạng, phát hiện người bên cạnh trần trùng trục, xúc cảm ở bàn tay tràn đầy tinh tế tỉ mỉ, vừa sờ đến trăng tròng, liền bị túm lấy cổ tay.

"Ừm?"

Lạc Ngưng thấp giọng nói:

"Ta tới, chỉ để điều trị thân thể cho ngươi, không phải cùng ngươi thân mật. Ngươi lằng nhà lằng nhằng, quá chậm, ta. . . Ta vội vã trở về đi ngủ."

?

Dạ Kinh Đường có chút vô tội, thầm nghĩ: Chuyện này, ta cũng không nhanh được nha. . .

Tiếng xột xoạt ~~

Bên người vang lên động tĩnh, xoay người, cảm giác ấm áp dán trên người, nhìn động tác hẳn là muốn trực tiếp lên ngựa!

?

Dạ Kinh Đường không nhìn thấy gương mặt Lạc Ngưng, nhưng biết chắc là nàng đang khẽ cắn môi dưới, mắt đầy bất đắc dĩ, bộ dáng bị ép chịu nhục.

Dạ Kinh Đường đương nhiên sẽ không ngăn lại, chờ mong.

Lề mà lề mề ~~

Dạ Kinh Đường muốn đưa tay, lại bị Lạc nữ hiệp ấn xuống, chỉ có thể ôn nhu nói:

"Ngươi như này sao được."

"Im ~ . . ."

Lạc nữ hiệp tiếng như muỗi vo ve, quật cường một câu.

Dạ Kinh Đường hai tay để sau gáy, cũng không làm loạn, chỉ là dò hỏi:

"Cứ luôn đánh ngất Vân Ly, không tốt lắm. . ."

"Cũng không phải đánh ngất xỉu, thủ pháp trợ ngủ mà thôi, nàng khi còn bé không thành thật đi ngủ, sư phụ nàng thường xuyên làm như vậy."

"Nếu không chúng ta mua cái nơi ở mới?"

"Đây là nhà ngươi, chính ngươi quyết định. . . cái nhà này giữ lại. . ."

"Được."

Chân giường vắng vẻ im ắng, chỉ có màn xuất hiện gợn sóng nhỏ bé.

Yên tĩnh không biết bao lâu, thanh âm Dạ Kinh Đường lại lần nữa vang lên:

"Lạc nữ hiệp hôm nay không phải là nhìn sách rồi chứ?"

"Ta sao lại nhìn loại đồ không sạch sẽ đó. . . Tiểu tặc, ngươi đừng nói chuyện, không thì ta sẽ trở về đi ngủ."

". . ."

Bình Luận (0)
Comment