Chương 285. Không Nói Gì Liền Chém
Trình Thế Lộc giương đôi mắt hổ lên, mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng lại khiến người khác cảm nhận như nghe được sấm rền:
"Sư phụ ngươi là người Ô Châu, tới Vân Châu, cũng phải kính lão tử ba phần."
"Đó là đương nhiên. Trình chưởng môn với gia sư đều là người giang hồ, giảng quy củ. Ngài muốn gặp Dạ đại thiếu, ta đi mời là được, cho dù quỳ xuống đất cũng sẽ đem Dạ đại thiếu gia mời đến, không mời được ngài gỡ hai chân ta cũng không muộn. Ngài không cho ta ra ngoài, Dạ đại thiếu chắc chắn không đến đây đâu?"
Trình Thế Lộc đặt chén trà xuống:
"Ngày mà con trai đệ đệ của lão tử bị đánh, ngươi còn ở đây nói tốt cho Dạ Kinh Đường..."
"Hai cánh ta đều bị hắn phế, ta sao dám nói xấu hắn chứ?"
"Vậy ngươi nói ta nghe, tại sao hôm đó hắn lại cho ngươi sắc mặt tốt, để ngươi đi trước ra bên ngoài quỳ liếm?"
"Bởi vì hắn đã từng đánh ta, ta có trí nhớ tốt..."
"Bới vì hắn đánh ngươi thua tâm phục khẩu phục, ngươi liền nhận hắn làm long đầu."
Trình Thế Lộc nhìn thẳng Dương Quan:
"Cho dù là một con chó giữ cửa, hắn ra vào đều đạp hai cước. Người ngoài cũng không thể tùy tiện đụng tới, cái này gọi là quy củ giang hồ. Lão tử hôm nay muốn thu thập ngươi, nếu hắn không quản không hỏi, về sau sao có thể ngồi vững vàng vị trí long đầu ở kinh thành?"
Dương Quan sắc mặt đau khổ:
"Trình chưởng môn, lời này của ngài xác thực nâng ta quá cao rồi. Nếu ta được làm chó săn cho Dạ đại thiếu, hôm nay bị đánh cũng đáng, nhưng ta và Dạ đại thiếu không có một chút quan hệ nha. Dạ đại thiếu gia không tính là người giang hồ, người ta là thương nhân..."
Trình Thế Lộc nhìn vẻ ngoài thì giống như loại người không động não suy nghĩ, nhưng trên thực tế cũng không có thô kệch như vẻ ngoài.
Hắn biết Dương Quan oan uổng, sở dĩ dùng Dương Quan khai đao, là bởi vì Dạ Kinh Đường phía sau có Tĩnh Vương chống lưng.
Phía sau Trình Thế Lộc có giao thiệp với Lý tướng, cũng không quá kiêng kị, nhưng những việc đấm đá ở ngoài đường, nếu thật nháo đến quan trường, hai bên đều không tốt.
Muốn tìm lại mặt mũi cho con trai và đệ đệ, cũng chỉ có thể dùng ‘Chuyện giang hồ, dùng quy củ giang hồ giải quyết’.
Mà Trình Thế Lộc hôm nay chạy tới, hỏi thăm một phen, tìm hiểu thông tin của Dạ Kinh Đường một lượt, người hắn quen nếu không phải bình dân chính là quan sai, chỉ có Dương Quan được tính là người giang hồ, đánh hắn sẽ không náo tới quan phủ.
Mắt thấy sắc trời đã triệt để tối đen, Trình Thế Lộc không tiếp tục nhiều lời nữa, thân thể cường tráng đứng lên, cầm chùy đồng dài cán lên:
"Trời tối rồi."
Dương Quan mặt mũi trắng bệch, vội vàng đưa tay:
"Trình chưởng môn, không đến mức, ai ai ai..."
Mắt thấy chùy đồng nâng lên, Dương Quan không dám phản kháng, chỉ là sắc mặt trắng bệch nhắm mắt lại, ngũ quan gần như co quắp các vết nhăn hội tụ lại một chỗ.
Nhưng từ đầu đến cuối không truyền đến cảm giác bị nện ở chân, ngược lại bên ngoài vang lên tiếngbước chân.
Bịch... Bịch...
Con mắt Dương Quan mở ra một đường nhỏ, nhìn về phía màn mưa bên ngoài sảnh chính, đã thấy một người mặc bộ áo bào màu đen, không nhanh không chậm xuất hiện ở cửa viện, trong tay cầm cây dù đen, bên hông treo thanh trường đao, phía sau còn có một nữ tử áo xanh thướt tha đi theo.
"? !"
Dương Quan sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ tới Dạ đại thiếu gia lại trượng nghĩa như thế, coi hắn như chó săn mà đến, liền vội vàng đứng lên thở dài:
"Dạ công tử, ngài đúng thật là đem tiểu nhân để trong lòng sao? ! Đại ân này không thể báo đáp..."
Dạ Kinh Đường không có phản ứng lại với Dương Quan, đem dù đưa cho Lạc nữ hiệp, tay đặt trên đao bên hông đi vào màn mưa:
"Các hạ chính là Trình chưởng môn Trình Thế Lộc?"
Hai mắt Trình Thế Lộc trừng lớn, xoay xoay cổ, đi về hướng cửa lớn, kéo lê cái chùy trên mặt đất, tiếp đó một tiếng vang trầm phát ra:
"Mấy ngày trước, tiểu tử ngươi đánh..."
Sang sảng ~
Âm thanh rút đao cắt ngang lời nói.
Dạ Kinh Đường xác nhận đối thủ, về sau không có nửa câu nói nhảm, thân hình bạo khởi vọt thẳng về phía đối thủ.
Lạc Ngưng đứng ở cổng, nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt, thầm nghĩ: Ngươi vội vã trở về điều trị thân thể hay sao? Tốt xấu cũng nói vài lời xã giao chứ ... !
Trình Thế Lộc quả thực không ngờ tới tính tình cái long đầu thanh này so với hắn còn táo bạo hơn, mắt thấy Dạ Kinh Đường không một lời đã rút đao chém xuống, sắc mặt giận dữ, cầm trong tay chùy đồng cán dài trực tiếp đánh tới phía cửa, nói Dạ Kinh Đường cũng đang xông đến:
"AAAA!"
Keng ~
Dạ Kinh Đường dùng tay phải rút đao, lưỡi đao quét dưới chùy đồng, trường đao ở phía dưới chịu lực lớn tác động trong nháy mắt bị ép lui lại, hắn thuận thế dùng khuỷu tay phải chống đỡ sống đao.
Xoạt ~
Một ánh lửa từ bên trong chính đường bắn ra, dọa Dương Quan vội vàng bay nhào sang bên cạnh.
Dạ Kinh Đường lấy khuỷu tay làm điểm tựa nâng bội đao lên, khiến chùy đồng thời lệch sang bên phải.
Nhân lúc đối phương lui ra, chỉ trong chớp mắt Dạ Kinh Đường mượt mà đổi tay cầm đao sang tay trái, mũi đao hướng về phía trước, trực tiếp đâm thẳng.
Xoạt ~