Chương 290. Đi Theo Bảo Vệ
Dạ Kinh Đường cũng không có chạy vào phòng chính tham gia náo nhiệt ngay, mà quay về phòng rửa mặt thay sang y phục sạch sẽ. Chờ sau khi sửa soạn xong, Dạ Kinh Đường đến đứng trước cửa sương phòng, hơi chút chần chừ, cảm thấy nếu tiếp tục đem Tiểu Vân Ly đánh cho bất tỉnh, xác thực có hơi không ổn. Việc kia thì chuyến đi này hoàn toàn có thời gian để trò chuyện bèn mở miệng nói:
"Ngày mai đoán chừng phải đi đường sớm, Lạc nữ hiệp sớm nghỉ ngơi đi ta cũng đi ngủ đây."
"Ngươi ngủ thì kệ ngươi, ta đã bắt đầu ngủ rồi, còn đem người ta đánh thức. . ."
"Sư nương rõ ràng chưa ngủ, ô. . ."
Dạ Kinh Đường nhếch miệng hiện lên ý cười, đè xuống một chút tạp niệm trong lòng, đóng cửa lại, ngồi xuống trên giường, bắt đầu diễn luyện Ngọc Cốt Long Tượng đồ. . .
—— ——
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau.
Đinh~ đinh~
Chuông sớm vang lên, đêm qua cuồng phong được mưa nặng hạt cọ rửa, đường phố kinh thành đều trở nên rực rỡ hẳn lên.
Cửa hàng trên Thiên Thủy Kiều vừa mở cửa, tiêu sư trong tiêu cục, ngồi ở cửa ra vào quán hoành thánh ăn sáng.
Ngõ nhỏ Bùi gia cách đó không xa, có một con ngựa béo đang đứng, bên hông ngựa có một cái bọc treo binh khí, là một cái binh khí cán dài được bọc kín lại.
Ở giữa tường trắng ngói xanh, Dạ Kinh Đường mặc võ phục màu đen, dùng miếng vải đen bọc Ly Long Hoàn Thủ Đao lại treo ở bên eo, đứng trước cửa sổ nói chuyện:
"Tam Nương, loại chuyện nhỏ này, một mình ta đi là được, đối phó cái Bão Nguyên Môn mà thôi, còn để Lâu chủ và Thiếu chủ cùng đi, người giang hồ biết được khẳng định bị lấy ra làm trò cười. . ."
Trong cửa sổ chính là Tam Nương, có thể nghe được tiếng mặc quần áo xột xoạt, thanh âm nữ tử trời sinh mang theo ba phần mềm mại đáng yêu từ bên trong vang lên:
"Chu gia đen tối vô cùng, Chu lão thái công đã sớm không quản, trời mới biết bọn hắn có bí mật tới trả thủ hay không. Ta đi cùng với ngươi, yên tâm hơn chút."
Dạ Kinh Đường cũng không để ý việc Tam Nương đi chung, nhưng Lạc nữ hiệp cũng đi theo, lần trước hai người cãi nhau thiếu chút nữa đem hắn phân thây, nếu trên đường lại ầm ĩ, hắn sợ là không có cách nào còn sống đi đến Bão Nguyên Môn.
"Ngưng nhi và ta đi chung. . ."
"Nàng đi với ngươi thì có thể làm được cái gì? Nàng chỉ là giáo chủ phu nhân, danh khí lớn nhất giang hồ chính là dáng dấp đẹp mắt mà thôi."
" Võ nghệ Ngưng nhi rất lợi hại. . ."
"Nàng lợi hại hơn nữa có thể lợi hại bằng ta? Ngươi là Thiếu chủ Hồng Hoa Lâu, biết rõ chuyến này có nguy hiểm, ta mặc kệ không hỏi đem an nguy gửi ở trong tay Bình Thiên Giáo, vậy còn làm lâu chủ làm gì?"
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng mở ra.
Bùi Tương Quân mặc váy tím đậm, là kiểu ăn mặc nữ gia quyến thương nhân khôn khéo già dặn, từ trong nhà đi tới:
"Ngươi để nàng trở về không được sao, đây là việc của Hồng Hoa Lâu, nàng đi theo một chuyến, ta cũng không cách nào cho nàng tiền công."
Dạ Kinh Đường lắc đầu:
"Đã bàn bạc xong, người cũng chờ ở bên ngoài, ta để Ngưng nhi trở về, sợ là nàng sẽ trực tiếp về Nam Tiêu Sơn."
". . ."
Bùi Tương Quân nhìn ra khó xử của Dạ Kinh Đường, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Kinh Đường lần này đi ra ngoài làm việc cho Hồng Hoa Lâu, xác thực có nguy hiểm, nàng là nữ chưởng môn, cũng không thể buông tay mặc kệ; nếu ngay cả cái việc này cũng giao cho giáo chủ phu nhân đi làm, nàng còn có thể làm cái gì?
Kinh Đường muốn dẫn theo giáo chủ phu nhân, nàng cũng không có khả năng đuổi đi. . .
Giáo chủ phu nhân tốt xấu cũng được xem là Tông Sư, ba người cùng đi ra ngoài, dù sao tính an toàn cũng lớn hơn so với hai người. . .
Nhưng nàng và giáo chủ phu nhân đi cùng một chỗ, Kinh Đường uống thuốc mới dám một tay mỗi bên ôm một người, không uống thuốc sợ là sẽ khó lòng đỡ được. . .
Bùi Tương Quân hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng đi ra ngoài là để đề phòng Kinh Đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đâu phải đi đoạt nam nhân, không cần thiết phải đi chung một chỗ, vụng trộm đi theo không được sao. . .
Ý niệm tới đây, Bùi Tương Quân mở miệng nói:
"Thôi, ta chỉ là quan tâm an nguy của ngươi. Ngươi đã có nắm chắc, liền đi sớm về sớm, đừng để ta lo lắng."
Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng thở ra, an ủi Tam Nương vài câu, về sau liền cáo từ ra cửa phủ.
Một lát sau, ngựa đi trên đường phố Thiên Thủy Kiều.
Lạc Ngưng thân mang Thanh Y đầu đội mũ che mặt, chờ đợi ở bên đường, chim chim thì ngồi xổm ở bên chân, nhìn qua quầy điểm tâm phía xa xa.
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường ra, Lạc Ngưng đi đến trước mặt:
"Nói xong rồi sao?"
Dạ Kinh Đường nhẹ gật đầu, đưa tay ra:
"Đi thôi, đi nhanh về nhanh."
Lạc Ngưng nhìn chung quanh một chút, thấy không có người chú ý, mới phi thân nhảy lên, ngồi ở phía sau Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường sợ Lạc Ngưng rơi xuống, muốn kéo tay của nàng đặt ở trên lưng, kết quả bị né tránh, hắn đành phải bỏ đi ý định, quay đầu nói:
"Đi nào."
"Chít chít. . ."
Đát... đát. . .
Rất nhanh, một con ngựa chở hai người một chim, rời khỏi Thiên Thủy Kiều.