Chương 291. Hai Sát Thủ Bàn Chuyện
Mà tại sau khi hai người ra khỏi cửa thành không lâu, một con liệt mã màu đen, cũng từ trong cửa thành chậm rãi đi ra. Cưỡi trên lưng ngữa là nữ tử mặc trang phục màu đen, đầu đội mũ đen che mặt, bên hông ngựa treo một binh khí dài bọc vải đen, nhìn tư thế hiên ngang, mang mười phần khí thế hiệp nữ, nhìn về phía con đường ở xa xa, cưỡi ngựa đuổi về hướng tây bắc. . .
-----
Một bên khác, biên giới Vân Trạch hai châu, tại một tòa tiểu trấn vô danh.
Mưa to qua đi mặt trời dâng cao, đem đại địa biến thành lồng hấp, trên đường phố tiểu trấn cũ kỹ không nhìn thấy nửa cái bóng người, chỉ có một con cho đang ngồi xổm lè lưỡi ở chỗ thoáng mát, nhìn chằm chằm rượu thịt trong cửa sổ tửu quán.
Bên trong cửa sổ tửu quán, là tiếng ăn như gió cuốn, ở giữa xen lẫn tiếng nói chuyện phiếm vụn vặt:
"Việc này không dễ làm lắm, theo ta thấy, trực tiếp cầm tiền đặt cọc là được, rồi trốn sang Bắc Lương. . ."
"Người giang hồ, giảng quy củ, thanh danh một khi xấu, đi Bắc Lương cũng không được việc gì."
"Aizz. . ."
. . .
Tửu quán không lớn, tổng cộng bốn cái bàn, lão chưởng quỹ tự mình làm đầu bếp ở phía sau, bên trong tửu quán có hai người ngồi.
Hai người một cao một thấp, trên người mặc áo choàng màu xám trắng, trời quá nóng nên xắn tay áo lên rất cao, hai người đang ăn rượu thịt, bên cạnh trên tường có gác mấy thứ binh khí.
Nam tử vóc dáng cao hơn, mày kiếm mắt hổ, tướng mạo có chút lão thành ổn trọng, tên là Vương Thừa Cảnh, người giang hồ đặt biệt hiệu Băng sơn hổ, thuộc về du hiệp nước Yến, danh khí không nhỏ ở Yến Châu, nhưng hai năm trước bởi vì thù hận trên giang hồ, đắc tội Tiệt Vân Cung, khiến hắn không có cách nào tiếp tục đặt chân ở Yến Châu, đành từ đó đến nay lưu lạc giang hồ.
Ngồi ở đối diện là Vương Thừa Cảnh, đệ đệ song sinh của hắn, người giang hồ gọi Vương Nhị, dáng người hơi thấp, nhưng cực kì cường tráng, đang cầm rượu thịt ăn uống thoải mái.
Hai huynh đệ Vương gia, là hai người luyện võ đơn thuần, trên giang hồ không được tính là đỉnh tiêm; nhưng cũng giống như Lục Sát, hai người liên thủ hợp kích, bổ sung dài ngắn cho nhau, phối hợp khăng khít, cả công lẫn thủ, nếu không phải là thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản là không làm gì được họ.
Vương Nhị mở to miệng cắn từng miếng thịt, thấy huynh trưởng do dự, lại nói:
"Số bạc này tuy nhiều, nhưng muốn giết người, không có ai là loại người lương thiện cả. Người Nha Môn đương nhiên không cần phải nói, giết xong phải lập tức trốn sang Bắc Lương. Dạ Tứ Lang là mệnh căn tử của Hồng Hoa Lâu, nếu tin tức chúng ta giết hắn rò rỉ ra bên ngoài, Hồng Hoa Lâu coi như không còn người đi nhưng chỉ dựa vào tài lực mạnh mẽ nện, cũng có thể ném ra mười cái đại tông sư vây quét Vương thị song hùng chúng ta. . ."
"Người chết như đèn diệt, chỉ cần thành công, Hồng Hoa Lâu sẽ phải nghĩ làm sao để đối mặt với cục diện trước mặt, chứ không phải táng gia bại sản báo thâm thù. . ."
Vương Thừa Cảnh bưng chén lên, dò xét trái phải, thấy không có người nghe lén, mới tiếp tục nói:
"Cũng giống như công tử Chu gia vậy, thù giết cha bày ở trước mặt, sau khi tìm tới chúng ta, đầu tiên vẫn là muốn giải quyết phiền phức Hồng Hoa Lâu trước. Giết Dạ Kinh Đường của Nha Môn, Chu Anh chỉ có thể báo thù rửa hận, không có ích chút nào; mà giết Dạ Tứ Lang ép chết Hồng Hoa Lâu, Chu Anh liền có thể dựa vào công trạng này lấy lại vị trí Thiếu đương gia. Đứng trước mặt gia nghiệp to như vậy, cha chết thì tính là gì cơ chứ. . ."
Vương Nhị để chén rượu xuống, lau miệng:
"Cũng không thể nói như vậy, Chu Anh cũng coi như là hiếu tử, để chúng ta có cơ hội giết ai thì giết, giết hết thì cho hai phần tiền. Kinh thành tương đối gần, chúng ta trước tiên đi thử cọng rơm cứng Dạ Kinh Đường một chút. . ."
Vương Thừa Cảnh lắc đầu:
" Người Nha Môn bị giết, Vân Châu khẳng định sẽ giăng ra thiên la địa võng lùng bắt hung thủ, nguy hiểm quá lớn. Trước tiên đến Bão Nguyên Môn bắt chết Dạ Tứ Lang, Chu gia nói Dạ Tứ Lang đại khái gần đây sẽ đi ra ngoài, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này về sau khó thực hiện."
Vương Nhị nhẹ gật đầu, lau mồ hôi trên trán, như có điều suy nghĩ:
"Được mầm mống tốt như thế, Hồng Hoa Lâu không có khả năng không có chút đề phòng, chuyện này nhìn như nào cũng là quá nguy hiểm. Chúng ta có thể dùng kế sách xua hổ nuốt sói, mượn đao giết người hay không?"
"Ồ?"
"Chính là như vậy, chúng ta đem tin tức Dạ Tứ Lang có khả năng đi Bão Nguyên Môn, đưa cho Nha Môn Dạ Kinh Đường, để hai người này tự giết lẫn nhau. . ."
Vương Thừa Cảnh trực tiếp im lặng:
"Hồng Hoa Lâu buôn bán mạn thuyền đứng đắn, Nha Môn còn đang ước có thể hỗ trợ, từ đó lấy một chút phí của Hồng Hoa Lâu. Ngươi thật cho rằng Hồng Tài Thần mai danh ẩn tích, là do sợ bị quan phủ bắt à? Người ta là sợ bị quan phủ thu phí đó. . ."
"A, thật sao. . . Ta còn có một kế. . ."
"Ăn cơm của ngươi đi!"