Chương 298. Chiến Đấu Đọ Sức
Dạ Kinh Đường đánh ra một thương, không cho nửa điểm cơ hội, ra thương chính là một cái Thanh Long hiến trảo, đâm thẳng vai Trình Thế Lộc.
Phốc !
Trình Thế Lộc căn bản còn chưa đứng vững, sao có thể phòng được một thương nhanh như bôn lôi này, một nửa mũi thương trong nháy mắt găm vào thịt, đâm vào phía trên xương vai.
Hai mắt Trình Thế Lộc trợn lên đầy cuồng nộ, hắn không đỡ một thương này, mũi thương găm vào thịt, trong nháy mắt liền bị cơ bắp bao lấy, thân hình Trình Thế Lộc chuyển động, dùng thân thể kẹp lại mũi thương, tiếp đó hắn đưa tay nắm chặt thân thương.
Dạ Kinh Đường chuyển động cán thương, dưới lực tác động lớn, đem cán thương làm cong mấy phần, nhưng mũi thương đâm vào bên trong máu thịt quả thực là không nhúc nhích.
"AAAA"
Tay trái Trình Thế Lộc bắt lấy cán thương, quát lớn một tiếng, tay phải cầm chùy đồng cán dài lên, giận dữ đập xuống Dạ Kinh Đường, muốn bức Dạ Kinh Đường vứt bỏ thương nhảy ra ngoài.
Nhưng để Trình Thế Lộc không nghĩ tới chính là cái Dạ Tứ Lang của Hồng Hoa Lâu này, vậy mà không có trốn tránh, trực tiếp đẩy cán thương chuẩn bị đón đỡ.
Ầm ầm ~
Một chùy toàn lực đập xuống, đất gạch dưới chân Dạ Kinh Đường lúc này đã vỡ nát, xuất hiện hai cái cái hố nhỏ.
Cả người Dạ Kinh Đường bị đập lún xuống một tấc, thân hình lại như thương tùng không ngã, không một chút lắc lư.
? !
Đáy mắt Trình Thế Lộc hiện lên vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới thân thể ‘Gầy yếu’ của đối phương, vậy mà có thể tiếp được một chùy của hắn, lập tức muốn đánh thêm một chùy. Nhưng Dạ Kinh Đường nào có cho hắn cơ hội đó, tay phải cầm thương kẹp ở dưới nách hướng phía trước đâm, tay trái bắt lấy cán dài của chùy, dùng sức kéo mạnh.
Xoạt ~
Mũi thương lại lần nữa đâm vào thịt thêm một chút.
Trình Thế Lộc dùng sức kéo bộc pháp một lần cũng không thể khiến Dạ Kinh Đường buông tay, cũng không dám buông hắc lân thương ra, hai người tựa như man ngưu chọi nhau, cầm chặt thương ép về phía trước:
"A. . .!!!"
Thể trọng hai bên chênh lệch rất lớn, Dạ Kinh Đường chân đạp trên đất mặt có thể tiếp được áp lực từ man lực nhưng lực đẩy chính diện thì khó mà đỡ được.
Rầm rầm ~
Dạ Kinh Đường thân thể lùi về sau, hai chân trượt trên sàn gạch, cái bàn trà ở giữa nhà bị đụng nát, vách gỗ cũng bị vỡ một cái lỗ trống rỗng, chỉ một thoáng bị đẩy ra bên ngoài.
"AAA!"
Trình Thế Lộc toàn lực đẩy về phía trước, muốn nhân lúc xuống bậc thang đem Dạ Kinh Đường đẩy ngã trên mặt đất.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Dạ Kinh Đường nhân lúc chân phải trượt xuống bậc thang, liền kẹp lấy trường thương trên tay nhấc lên, mũi thương của Bá Vương Thương có xu thế nhấc lên:
"Lên!"
Trình Thế Lộc phản ứng rất nhanh, muốn lấy pháp môn thiên cân trụy, cưỡng ép đứng vững trên mặt đất. Chỉ là Trình Thế Lộc tuy có cơ thể lợi hại đao thương bất nhập, lực lượng lớn vô cùng nhưng bàn về tạo nghệ võ học thật sự không cao.
Dạ Kinh Đường một tay nhấc thương, trường thương trong nháy mắt hình thành nửa vòng cung, cố gắng đem Trình Thế Lộc cơ thể khổng lồ nhấc lên mặt đất, tiếp theo đập mạnh về phía sau.
Ầm ầm ~ Trình Thế Lộc nắm lấy trường thương, cơ thể ở trên không trung va đập mạnh một cái, đem đá trắng trên mặt đất đập vỡ nát.
Dạ Kinh Đường nhân cơ hội này, hai tay nắm chặt trường thương, mượn lực từ dưới đất, lại lần nữa vung tới:
"AAA "
Bành bành bành !
Trình Thế Lộc bị đính ở phía trên đầu thương, quán tính to lớn lại mất đi thăng bằng, căn bản không có cách nào vung chùy, trong chốc lát liền bị đập liên tiếp ba lần, đụng nát bậc thang và bồn hoa trong sân.
Thời điểm Đương Dạ Kinh Đường lại một lần nữa bẩy trường thương lên, Trình Thế Lộc rốt cuộc buông thương ra dùng tay rút thương.
Ầm ầm ~
Cơ thể tráng kiện của Trình Thế Lộc đảo quanh giữa không trung, va vào bức tường bên cạnh, rơi xuống đất chưa đứng dậy nổi, liền có thêm một điểm hàn mang phóng đến trước mặt.
Dạ Kinh Đường lần này có kinh nghiệm không tiếp tục nghĩ sử dụng đại lực đâm xuyên người nữa mà là dùng thương như du long, đâm về ngực Trình Thế Lộc rồi rút ra liền.
Xoạt xoạt xoạt xoạt. . .
Trình Thế Lộc nằm trên mặt đất, cầm chùy đồng chống đỡ, hai chân đạp mặt đất lấy đà bay ngược về sau, nhưng mà chưa kịp chở tay thì ngực đã bị đâm ra mười hai đạo vệt máu, mũi thưng đâm vào cực nông rồi nhanh chóng rút ra, nhưng đều đổ máu.
Dạ Kinh Đường vừa đâm về trước vừa mượn ánh trắng sáng, cuối cùng cũng thấy được rõ, mỗi lần mũi thương đâm xuyên làn da, Trình Thế Lộc giống như Trình nhị gia, vết thương xung quanh đều sẽ xuất đường vân vỡ vụn giống như là đồ sứ, mặc dù chỉ trong tức thì, nhưng tuyệt đối không phải hoa mắt.
Xoạt xoạt xoạt !
Trong chớp mắt mười mấy thương đánh ra, đem Trình Thế Lộc dồn đến dưới tường viện, không còn đường lui, căn bản không có cách nào đứng dậy, vội vàng hô to:
"Nhận thua! Nhận thua! Dừng tay!"
Dạ Kinh Đường dừng mũi thương lại, tay phải cầm thương chỉ hướng Trình Thế Lộc, tay trái thu về sau, đứng thẳng tắp dưới ánh trăng:
"Hiện tại ta ngồi chủ vị, phân lượng đã đủ rồi chứ?"
Dạ Kinh Đường mặc dù đâm rất nhiều thương, nhưng đều chỉ là vết thương da thịt, không có đánh vào mệnh môn, nếu không thương thứ nhất hắn đâm vào yết hầu Trình Thế Lộc, hắn chắc chắn không có phía sau.