Chương 299. Giết Người Diệt Khẩu
Trình Thế Lộc thở hồng hộc, cơ bắp kéo căng các vết thương đang chảy máu liền ngừng lại, hắn vứt bỏ binh khí:
"Đủ rồi. Vừa nãy là ta đã mạo phạm, còn xin Dạ thiếu chủ thứ lỗi."
Dạ Kinh Đường cũng không thu hồi trường thương, mà là dò xét vết thương Trình Thế Lộc:
"Thân thể này của ngươi, cứng rắn không giống bình thường."
Trình Thế Lộc nghe vậy nhướng mày, động tác chuẩn bị đứng dậy cũng ngừng lại:
"Dạ thiếu chủ hoài nghi ta cất giấu Minh Long Đồ?"
Dạ Kinh Đường thu hồi mũi thương, đứng chắp tay:
"Hiếu kì thôi."
Trình Thế Lộc chống đỡ vách tường đứng dậy:
" Cha ta từng luyện qua Minh Long Đồ. Cha ta vốn là người trong quân Bắc Lương, vài chục năm trước trộm được Minh Long Đồ chạy trốn tới Đại Ngụy, bởi vì thể trạng quá rắn chắc, bị người hoài nghi, tìm tới cửa giết. Hung thủ thì ta không biết là ai, nhưng Tưởng Sát Hổ sau khi cha ta chết mới đánh vào bát đại khôi."
Trình Thế Lộc giao phó thống khoái như vậy, hiển nhiên không phải lần đầu tiên bị người giang hồ tìm tới cửa, dù sao không có, trực tiếp khai ra, cũng tránh cho bị nghiêm hình bức cung.
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy Bất Phá Kim Thân Tưởng Sát Hổ, càng phù hợp với miêu tả của kim lân đồ hơn, dò hỏi:
"Ngươi trước kia từng luyện qua Minh Long Đồ?"
Trình Thế Lộc lắc đầu:
"Cha ta ở việc này ngay cả huynh đệ chúng ta cũng không dám nói, sau khi chết ta mới biết được những thứ này; ta hai mươi năm trước liền đã nổi danh, kim lân đồ không có cách nào che lấp, nếu ta luyện hai mươi năm mà chỉ có đức hạnh này, vậy kim lân đồ cũng không xứng với thanh danh này.
"Ta là khổ luyện công phu độc môn, có thể luyện đến loại tình trạng này, là bởi vì trời sinh da dày thịt béo tốt, đệ đệ ta cũng như vậy. Ta nghĩ chuyện này có liên quan đến việc cha ta luyện Minh Long Đồ, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng. Ta nếu có Minh Long Đồ, coi như cho đệ đệ của ta nhìn đi, nhưng sao có khả năng cho các môn đệ nhìn được, hơn ba trăm người dưới núi, đều luyện được công phu này, chỉ là không có lợi hại bằng ta thôi."
Dạ Kinh Đường nhìn về phía vết thương trên người Trình Thế Lộc:
"Khổ luyện công phu, luyện tốt quả thật có thể lợi hại giống như ngươi, nhưng da thịt chính là da thịt, không có khả năng bị đánh nát, vết thương trên người ngươi giống làn da vỡ nát, đây là chuyện gì xảy ra."
". . ."
Trình Thế Lộc nghe thấy lời này, trầm mặc, ánh mắt xuất hiện biến hóa. Hơi suy nghĩ, mới than khẽ, gật đầu tán thưởng nói:
" Nhãn lực Dạ thiếu chủ, ngược lại là độc đáo, ngươi là người đầu tiên nhìn ra điểm này. Nếu Dạ thiếu chủ đã nhìn ra, Trình mỗ cũng thực không dám giấu giếm. Cha ta vốn là thị vệ Bắc Lương, trộm đi Minh Long Đồ, đồng thời còn cầm đi một viên bảo châu. Bảo châu là một loại kỳ vật do cao nhân Bắc Lương luyện chế, liền như là ngọc khí, lâu dài mang theo có thể cường thân kiện thể, nhưng mà hiệu quả mạnh hơn nhiều, ta thường xuyên cầm vật này ngâm trong bồn tắm, mới có thân thể cứng cỏi."
Dạ Kinh Đường hơi ngạc nhiên:
"Trình chưởng môn thẳng thắn như vậy, không sợ ta giết người đoạt bảo sao?"
Trình Thế Lộc không sợ, bởi vì ai giết người, ai đoạt bảo, còn chưa nhất định!
Trình Thế Lộc nhìn như một người rất lỗ mãng, kì thực tâm tư rất sâu.
Hồng Hoa Lâu bỗng nhiên nhảy ra cái Dạ Tứ Lang, trước kia không có bất kỳ cái phong thanh gì, đại khái là trong thời gian ngắn võ nghệ đột nhiên tăng mạnh.
Hiện tại Dạ Tứ Lang lại hỏi thăm về Minh Long Đồ, rõ ràng là muốn tìm Minh Long Đồ, cái này không khỏi để cho người ta liên tưởng ra có phải người này đã từng luyện qua Minh Long Đồ hay không.
Hắn vừa rồi liền có chỗ suy đoán, nhưng điểm ấy hoài nghi không đến mức để hắn bí quá hoá liều, mà Dạ Tứ Lang nhìn ra vết thương của hắn, liền chạm đến mệnh môn.
Trình Thế Lộc toàn thân trên dưới không có tráo môn, tráo môn duy nhất chính là viên Thiên Lang Châu giấu bên trong mật thất kia.
Cái hạt châu này với hắn mà nói, tác dụng kỳ thật cũng không lớn bằng việc mạo hiểm tính mạng, nhưng hạt châu này dính đến một sự việc bí mật nhiều năm trước, tin tức để lộ ra khả năng sẽ dẫn tới diệt tộc chi họa.
Trước kia cũng có hai người, nhãn lực cực kì tốt, phát hiện vết thương của hắn dị dạng, hắn đều diệt khẩu.
Hôm nay nhất định cũng phải như thế, còn có khả năng có được một chương Minh Long Đồ, chính là thu hoạch ngoài ý muốn a.
Đối mặt với vấn đề ‘Không sợ giết người diệt khẩu’ của Dạ Kinh Đường, Trình Thế Lộc biểu lộ bình thản, quay người đi về phía sau:
"Ta luyện hơn hai mươi năm, vẫn là bị Dạ thiếu chủ tiện tay đâm mười cái lỗ thủng ở trên người. Kỳ vật bực này của Trình mỗ, bán cho Dạ thiếu chủ còn sợ Dạ thiếu chủ không nhìn trúng. Thường nói không đánh nhau thì không quen biết, Trình mỗ cũng không keo kiệt, cho Dạ thiếu chủ xem qua, miễn cho ngài ngày nào đó nảy sinh nghi ngờ, lại tới dạy Trình mỗ quy củ."
Dạ Kinh Đường cảm thấy Trình Thế Lộc có chút quá thẳng thắn, nghĩ nghĩ, bí mật liếc mắt một cái cho chim chim đang đứng canh gác, nâng thương đi ở phía sau, rất nhanh tới vách núi. . .