Chương 384. Ngươi có bệnh?
Trong nháy mắt bộc phát lực lay núi đá, mũi thương lại thẳng tắp, chứng tỏ là Dạ Kinh Đường đang khống chế trường thương, dùng nội kình đè người mà không phải man lực.
Mặc dù chỉ là đâm tới trước một cái giản dị tự nhiên, nhưng mà rõ ràng có thể nhìn thấu tất cả xương cốt, cơ bắp, khí mạch trong cơ thể, cân đối đến không tỳ vết chút nào.
Mang tới cho người ta cảm giác giống như không phải là một người đâm về phía trước mà là một cái máy vi tính cực kỳ tinh vi đang đâm tới trước, tất cả linh kiện của nó đều được rèn luyện đến mức hoàn mỹ, trong nháy mắt nội kình bành trướng phun trào khắp cơ thể, không bị bất kỳ khớp nối khí mạch gì liên lụy, như vậy mới có thể trong nháy mắt một phát ra lực lượng không phải của người như thế này.
Thể phách này không phải là người có thể có được, thậm chí cho dù có tỉ mỉ ôn dưỡng như thế nào cũng không thể làm được, nó giống như là dùng toàn Bộ Quốc lực để rèn đúc ra một món binh khí tuyệt đỉnh nhân gian, Đại Ngụy Nữ Đế cảm thấy thân thể Dạ Kinh Đường rất đặc thù, vốn định Xem kỹ nhưng mà nàng lập tức phát hiện ra Dạ Kinh Đường đang liều mạng.
Dạ Kinh Đường dùng hết toàn lực hóa giải Long Tượng Chi Lực của Tào công công, khí huyết toàn thân đã xông đến cực hạn, hai mắt đỏ như máu, nổi gân xanh, nhịp tim như từng tiếng sấm rền, nếu còn cưỡng chế đẩy thương, chắc chắn sẽ làm tổn thương kinh mạch của bản thân.
Đại Ngụy Nữ Đế thấy thế, im ắng đi tới sau lưng Dạ Kinh Đường, nhấc tay nắm chặt cán thương.
Trong nháy mắt Tào công công còn đang phát lực bị ghim chặt.
Dạ Kinh Đường cảm thấy áp lực của hai tay giảm nhiều, mưa rào tầm tã cũng bị dù đỏ trên đầu che khuất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc quay qua nhìn mỹ nhân áo đỏ bên cạnh mình.
Đại Ngụy Nữ Đế đứng bên cạnh, một tay nắm chặt Hắc Lân Thương, ánh mắt cực kỳ bá khí:
"Thương không phải dùng như thế."
Dứt lời đầu vai khẽ nhúc nhích, không thấy có bất kỳ kình khí nào tiết ra ngoài, ngay cả cây dù màu đỏ cũng không có nhúc nhích, nhưng mà Hắc Lân Thương lại đâm tới trước hai thốn.
Ầm ầm.
Trong nháy mắt bậc thang bằng đá màu trắng nổ tung, toàn thân Tào công công bị gạch đá che phủ.
Tào công công vốn không có nhiều công lực trong người, đối cứng Cừu Thiên Hợp cộng thêm Dạ Kinh Đường, có thể nói là nỏ mạnh hết đà.
Cuối cùng Nữ Đế chạy tới bổ đao, kình khí mênh mông thấu thể mà vào, mặc dù vẫn không thể đâm xuyên qua ngọc cốt nhưng mà phế phủ lại không thể gánh chịu được, ho nhẹ một tiếng, khóe miệng chảy tơ máu, hai mắt luôn bình thản không có chút gợn sóng trong nháy mắt không còn thần thái nữa.
Xoạt ---- Đại Ngụy Nữ Đế thu hồi trường thương, lão thái giám ở trong hố nhỏ ngã xuống dưới.
Trong lúc này, mưa to cũng triệt để yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại nước mưa không ngừng rơi xuống.
Dạ Kinh Đường hai tay nắm thương, không có cảm nhận được là một thương này vận khí như thế nào, phát bao nhiêu lực.
Nhìn lão thái giám tiện tay đụng một cái thì 'Gió thổi tức đến ', trên mặt Dạ Kinh Đường xuất hiện vẻ hoài nghi nhân sinh giống như Cừu Thiên Hợp:
"Cứ thế mà chết? !"
"Đánh ngất xỉu."
Đại Ngụy Nữ Đế buông cán thương ra, dù đỏ che trên đỉnh đầu đang nóng đến bốc hơi của Dạ Kinh Đường, hai con ngươi mê hoặc lòng người, còn có chút ngạo khí, tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống nói:
"Ngươi mới biểu hiện, khục —— "
Còn chưa nói dứt câu thì Đại Ngụy Nữ Đế buồn bực khục một tiếng, gương mặt trở nên đỏ đậm, khí tức hỗn loạn, thân thể cũng lắc lư.
Dạ Kinh Đường vốn đang nghĩ Ngọc Hổ Cô Nương là tuyệt thế nữ cao thủ có thể sánh ngang với Bát Đại Khôi, nhìn thấy cảnh này, sự kinh diễm trong lòng biến mất không còn sót lại một chút gì, nhanh chóng đỡ lấy người đẹp sắp ngã xuống:
"Ngươi có sao không đó?"
Dứt lời, dùng tay nắm chặt cổ tay Đại Ngụy Nữ Đế, sau đó phát hiện kình khí trong cơ thể nàng tán loạn, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
"Mẹ nó..."
Dạ Kinh Đường phát hiện Ngọc Hổ Cô Nương cực kỳ bá khí, một thương đánh ra, suýt chút nữa làm cho mình cũng chết theo, hãng suýt chút nữa là bị người vừa đáng yêu vừa thích trang bức này làm cho tức chết, nhanh chóng ôm nàng theo kiểu ôm công chúa chạy ra khỏi cung:
"Ngươi luyện công phu nát bét gì vậy? Còn thương không phải dùng như thế, ngươi không cảm thấy ngại khi nói như vậy sao? Thương mà dùng giống như ngươi nói thì ta sợ sẽ chết sớm đó!"
Đại Ngụy Nữ Đế đối mặt Dạ Kinh Đường vô tình trào phúng, buồn bực ho hai tiếng, vẫn che dù trên đỉnh đầu Dạ Kinh Đường:
"Đưa ta về, đưa ta về Thừa An Điện."
"Ngươi cũng sắp tẩu hỏa nhập ma, ta đưa ngươi đi tìm Vương thái y."
"Vương thái y trị không hết."
Đại Ngụy Nữ Đế nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng gần trong gang tấc trước mặt mình:
"Ta có bí pháp điều trị, nếu như ngươi còn chạy loạn ở bên ngoài thì ta sẽ xảy ra chuyện thật đó."
Dạ Kinh Đường bỗng nhiên dừng bước lại, quay người chạy về phía hậu cung, cúi đầu hỏi thăm:
"Ngươi có bệnh?"
Đại Ngụy Nữ Đế chớp chớp con mắt, cảm thấy hắn nói như vậy cũng không phải là đang mắng nàng cho nên không có để ý:
"Luyện tà công đả thương thân thể, điều trị một hồi là tốt, tạm thời không chết được. Đưa ta về cung, trên đường đừng để cung nhân nhìn thấy."