Chương 385. Đưa Nữ Đế Vào Nhà Tắm
Dạ Kinh Đường cảm thấy cô gái trong ngực toàn thân nóng hổi, sắp chín rồi, nhìn dáng vẻ không giống như là có thể chữa khỏi dễ dàng được nhưng mà lúc này hắn cũng không thể tự mình làm theo ý mình được.
Hắn nhanh chân chạy qua các cung, chợt phát hiện trước sau Thái Cực Điện lại không có một người nào cho nên cũng cảm thấy là lạ.
Cúi đầu nhìn mỹ nhân quốc sắc thiên hương ở trong ngực mình, vốn định lên tiếng hỏi nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của nàng không được tốt cho lắm nên đành chạy thẳng về phía Trường Nhạc Cung...
Dông tố không ngưng, phong ba lại dần dần tiến vào hồi cuối.
Thành tây, chư cao thủ vẫn đang dựa theo mệnh lệnh tìm kiếm tặc tử theo phương thức trải thảm, thành đông, dưới Minh Ngọc Lâu, Hắc Nha bộ khoái bắt đầu từng bước giải cứu tù phạm, Lục Phiến Môn thì dẫn người vây quanh Ô Vương phủ ngoài thành.
Mà trên đỉnh một tòa lầu các cách hoàng thành không xa, máy bóng người đang đứng đỡ một cây cột màu đen cao vài trượng.
Tào A Ninh mặc y phục dạ hành, một chân đứng trên đỉnh cột, thân hình lay động theo mưa gió, cầm kính viễn vọng trong tay nhìn về phía cung thành, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thái Hoa Điện.
Trong tầm mắt của nàng, không ngoài dự tính một chút nào, Dạ Diêm Vương giết ra, cản ở trước mặt Nữ Đế áo đỏ cầm dù, sau đó nghĩa phụ ngã xuống đất, Dạ Diêm Vương ôm áo đỏ Nữ Đế rời đi.
Tào A Ninh hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão thái giám đang nằm trong màn mưa một hồi lâu sau đó mới từ trên cột tuột xuống, đứng ở trên nóc nhà.
Lão ám vệ đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm:
"Tình huống trong cung như thế nào rồi?"
"Mười năm trước đánh bại Tào Công , là Nữ Đế, hình như là bị ám thương."
Tào A Ninh cất kính viễn vọng, nắm chặt thanh đao thẳng sau lưng mình, đi ra ngoài thành:
"Đi thôi, đi Yến Châu."
Ám vệ sau lưng có chút chần chờ nói:
"Tào Công nói, Yến Bất Quy và thế lực sau lưng đang lợi dụng chúng ta."
"Chúng ta không phải Tào Công. Nghĩa phụ vì Đông Phương gia, chúng ta vì công danh lợi lộc. Nếu không có giá trị lợi dụng, gọi là phế vật."
"Dạ Kinh Đường quá lợi hại, thế nhân thường nói 'Ác giả ác báo '..."
Tào A Ninh dừng bước lại, quay đầu:
"Thế nhân cũng thường nói 'Cẩn thận chạy thuyền được vạn năm ', sau này Diêm Vương xuất hiện, trong vòng trăm dặm, cho dù có bất kỳ tình huống gì thì chúng ta cũng phải trực tiếp trốn đi. Ta cũng không tin không thể trêu chọc hắn thì ta còn không trốn được hắn."
Mấy tên lão ám vệ đang đứng sau lưng nghe nàng nói như vậy thì cũng không nói gì nữa, đồng loạt nhìn về phía khung thành sau đó lần lượt ẩn vào trong màn mưa.
Sao ngươi thuần thục như vậy? !
Trong hoàng thành nguy nga, ba ngàn đèn cung đình chập chờn ở trong mưa gió, tiếng bước chân gấp rút từ vang lên trong hành lang, nhanh chóng tới Trường Nhạc Cung chính giữa hoàng thành.
Đạp đạp đạp… Dạ Kinh Đường quần áo rách tung toé, đầu tóc rũ rượi, tóc dài xõa xuống, nhanh chân chạy vội, nhìn như sơn đại vương tuấn tiếu áo không đủ che thân, tóc tai bù xù, trong ngực ôm một đại cô nương như hoa như ngọc, đang tìm một chỗ làm chuyện xấu.
Đại Ngụy Nữ Đế sắc mặt ửng hồng, vẫn cầm dù đỏ trong tay, tựa vào bờ vai nam tử, khí tức hỗn loạn.
Từ khi đăng cơ, Nữ Đế gần như không rời khỏi hoàng cung, tuyên bố với bên ngoài bên người có một tuyệt đỉnh cao thủ có thể đánh bại Tào công công, tặc tử không có thăm dò rõ ràng nội tình thì cũng không dám tiến cung quấy rối, quấy rối cũng không tới phiên Thiên Tử nàng tự mình động thủ, ngày thường chú ý phân tấc, chưa hề xảy ra vấn đề lớn.
Nhưng hôm nay vì khoe khoang giá trị vũ lực đỉnh phong tuyệt thế vô song của nàng trước mặt Dạ Kinh Đường thiên phú khoáng cổ thước kim, kết quả dùng sức quá mạnh không cẩn thận bị lố, thân thể phản ứng, còn nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng. Mặc dù cảm nhận không được tốt cho lắm nhưng ánh mắt Nữ Đế vẫn rất bình tĩnh.
Nhanh chóng trở lại Trường Nhạc Cung, xung quanh có thể nhìn thấy cung nhân đi lại.
Dạ Kinh Đường theo lời dặn dò, cũng không kinh động cung nữ hành tẩu trong cung các, quen thuộc vòng qua vườn hoa, đi tới Thừa An Điện trước Minh Long Đàm.
Thừa An Điện là chỗ ở của thiên tử, quy mô rất lớn, đến ban đêm đèn đuốc sáng trưng, có thể nhìn thấy mấy cung nữ cầm đèn trong thính đường.
Dạ Kinh Đường đi vào phía sau Thừa An Điện, nhẹ nhàng giẫm chân lên mặt hồ đi vào trong cửa sổ bên trong phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ cực kỳ rộng rãi, có một cái bàn nhìn về phía mặt hồ, trên đó bày biện không ít tranh vẽ, bên tường là đàn, cờ, giường, trên vách tường treo thư hoạ của các đại danh gia, ở giữa còn có một bộ tác phẩm thư pháp.'Toàn thành tận đái hoàng kim giáp'
Mặc dù không có phục trang đẹp đẽ tô điểm nhưng từ vật liệu gỗ đến đồ sứ đều là thứ cực xa xỉ, lại không nhuốm bụi trần, đứng ở trong đó cũng có thể cảm nhận được quý khí xa hoa nội liễm.
Bên trong thì điêu khắc thụy thú, bích ngọc rèm châu buông thõng, phía sau bức rèm che mới là long sàng, chế theo quy cách bát bộ, cho dù bốn người ngủ chung vẫn còn thấy rộng.