Chương 389. Đoán Xem Là Ai?
Đại Ngụy Nữ Đế nằm trong nước hồ, mở mắt ra, thấy Ly Nhân chạy tới, trên mặt cũng có chút lúng túng nhưng khi nhìn thấy muội phu muốn chạy, vẫn mở miệng nói rằng:
"Không cho ngươi đi."
"Ừm? !"
Dạ Kinh Đường dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía đại mỹ nhân, che mắt, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc —— ngươi có ý gì?
Lúc này là lúc nào rồi?
Đại Ngụy Nữ Đế hoàn toàn không có ý muốn cho Dạ Kinh Đường trốn vào trong bể tắm tắm uyên ương:
"Thương thế của ta còn chưa ổn định, không thể bị Tĩnh Vương phát hiện, ngươi mà chạy thì chắc chắn nàng sẽ đi vào, ngươi ra ngoài giúp ta đuổi nàng đi đi."
?
Dạ Kinh Đường có chút im lặng:
"Ta đuổi như thế nào? Ta một nam nhân, xuất hiện ở trong phòng ngủ của Nữ Đế, chẳng lẽ ta nói là ta đi vào đây để tránh mưa?"
Đại Ngụy Nữ Đế nhún vai:
"Tĩnh Vương đang định đi vào, bây giờ ngươi đi ra ngoài cũng sẽ bị phát hiện. Thương thế của ta không thể bị Tĩnh Vương biết, hoặc là người nghĩ cách đi ra ngoài đuổi Tĩnh Vương đi, hoặc là chờ ở chỗ này đợi một lát nữa bị Tĩnh Vương loạn đao phân thây."
Dạ Kinh Đường chắc chắn không thể chờ ở chỗ này được, lập tức bước nhanh ra cổng, kéo mảnh vải che mắt xuống, tay vừa chạm vào cửa trượt, phía sau lại vang lên một giọng nói:
"Chờ một chút."
"Ừm?"
Dạ Kinh Đường vô thức ngoái nhìn! !
Ánh đèn trong phòng tắm rất yếu, đại mỹ nhân tư thái uyển chuyển đang ngâm mình ở trong hồ nước mông lung, lưng dựa vào đá bạch ngọc, nước không tới trước ngực.
Nước ở trong bể tắm cũng không sâu, mặc dù là tắm thuốc nhưng tầm nhìn gần như không có bị ảnh hưởng, mở ngán đút mờ nhạt, thứ đập vào mắt là đôi chân dài ở dưới đáy nước.
Bởi vì ngâm trong bồn tắm, tư thế của đại mỹ nhân tương đối tùy ý, chân trái khoác lên trên đùi phải, đứng ở trước cửa liếc mắt nhìn lại mặc dù chỉ nhìn thấy thân thể nở nang mà không nhìn thấy chỗ không nên nhìn, nhưng mà nói nếu không nhìn thấy gì cả thì cũng không đúng.
Dạ Kinh Đường con ngươi hơi co lại, hai cái bánh bao trắng nếu như nhìn sẽ bị móc con mắt trực tiếp đập vào trong thế giới của hắn mà không thể ngăn cản.
Tiếp tục nhìn lên nữa là vòng eo nhỏ bé, sau đó là bóng trắng hơi nổi ở trên mặt nước, đại mỹ nhân phản ứng rất nhanh dùng cánh tay ôm lấy che lại khiến cho hắn không thấy được quá nhiều.
Bốn mắt nhìn nhau một chút.
Con ngươi xinh đẹp của đại mỹ nhân trừng to mấy phần, dung nhan tuyệt sắc vốn tràn đầy hấp dẫn trong nháy mắt tỏa ra sức áp bách cực mạnh.
Sau đó hình như là nhớ ra cái gì đó cho nên nhanh chóng co hai chân lại trước người...
Dạ Kinh Đường đúng là hơi sửng sốt một chút sau khi kịp phản ứng lại thì nhanh chóng quay đầu lại, tay vịn cửa trượt, cảm thấy mình đã gây ra họa lớn, Thiên Vương lão tử tới hẳn là cũng không cứu được hắn...
Sắc mặt Đại Ngụy Nữ Đế vốn đã đỏ ửng, bây giờ lại trở nên đỏ hơn lúc nãy nữa.
Tâm tính đế vương khiến cho nàng không có mất khống chế nhưng mà đôi lông mi dài vẫn rung động mấy lần, cố cắn răng lấy lại bình tĩnh nói:
"Ngươi đi ra ngoài đuổi Ly Nhân đi trước."
Dạ Kinh Đường đầu ông ông, muốn quên mất tất cả hình ảnh lúc nãy, hoặc là muốn tất cả chỉ là một giấc mộng để cứu vãn tất cả nhưng mà hiển nhiên chuyện này là không thể nào.
Nhưng mà nói thật ra thì hắn cũng không nhìn thấy cái gì cả, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy được một chút đường cong, nhưng mà chuyện này còn kinh khủng hơn là bắt cá hai tay, bắt cá hai tay ít nhất còn có thể giải quyết được nhưng mà bây giờ tình huống này cho dù đại mỹ nhân không diệt khẩu hắn thì Ngây Ngốc cũng phải lột hai lớp da của hắn...
Dạ Kinh Đường cố lấy lại bình tĩnh, dò hỏi:
"Vừa rồi ngươi muốn nói gì?"
"Ta quên."
Đại Ngụy Nữ Đế rất là thẳng thắn, nói thẳng ra tâm tư của mình.
Dạ Kinh Đường cũng không ngạc nhiên với chuyện này chút nào, nhanh chóng kéo cửa trượt ra, nhanh chân bước ra ngoài sau đó đóng lại...
Thùng thùng ~
Bên trong tẩm điện vàng son lộng lẫy, Đông Phương Ly Nhân gõ nhẹ cửa phòng, chờ đợi một hồi nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì cho nên mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Kít ~~
Ngoài cửa sổ màn mưa tí tách tí tách, đèn cung đình dưới mái cong tản mát ra ánh sáng mờ nhẹ, chiếu sáng gian ngoài lịch sự tao nhã, từng cơn gió nhẹ cuốn vào, rèm châu bích ngọc trong phòng khẽ lay động.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có một ai.
Đông Phương Ly Nhân Đi vào bên trong, vốn muốn gọi một tiếng "Thánh thượng?"
Kết quả vừa bước vào cửa, cửa phòng sau lưng bị người ta đóng lại sau đó hai cánh tay từ phía sau lưng nhô ra, che mắt.
Đông Phương Ly Nhân thay đổi sắc mặt, còn tưởng rằng tẩm cung của Nữ Đế bị tặc tử mai phục, nhưng làm gì có ai phục kích như vậy?
Đông Phương Ly Nhân bỗng nhiên ngẩn ra tại chỗ, vốn cho rằng là tỷ tỷ đang đùa, nhưng cảm giác từ đôi bàn tay này rõ ràng là của nam tử hơn nữa còn rất là quen.
"Đoán xem ta là ai?"
Một giọng nói nam tử trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai.
Dạ Kinh Đường? Đông Phương Ly Nhân hơi sững sờ, rõ ràng có chút kinh hỉ, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra ở đây là chỗ nào.