Chương 391. Dùng Mỹ Nam Kế 2
Đạp đạp ~
Hiệp khách mỹ nhân, bay dưới ánh trăng, vốn nên là cảnh tượng phi thường lãng mạn.
Nhưng bên ngoài lại mưa to!
Đông Phương Ly Nhân không kịp đề phòng bị ôm ra ngoài, hạt mưa chạm mặt, tức giận đến ngay cả chuyện bị nam nhân ôm đều quên, đưa tay nện vào ngực Dạ Kinh Đường:
"Ngươi làm cái gì? Trời mưa lớn như vậy, ngươi không thể đi cửa chính?"
Dạ Kinh Đường cũng cảm thấy trời mưa rất sát phong cảnh, nhưng hắn không có cách, cưỡng chế làm ra vẻ tiêu dao hiệp khách, chuồn chuồn lướt nước lên xuống trên mặt hồ, dùng tay áo tàn khuyết không đầy đủ che gió che mưa cho Ngây Ngốc trong ngực:
"Không sao, ta che cho ngươi."
Đông Phương Ly Nhân bị bạn trai lãng mạn nhưng thật chất là đầu óc không được bình thường này làm cho tức giận không nhẹ, thầm nghĩ nếu như còn giãy giụa nữa thì 2 người sẽ phải rơi vào trong hồ nước cho nên chị có thể vùi đầu vào trong ngực của Dạ Kinh Đường tránh nước mưa, bực tức nói:
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Ta không biết nha!
Dạ Kinh Đường ôm Ngây Ngốc dáng người cực tốt, lên xuống xuống trên mặt hồ, nhanh chóng xuyên qua Minh Long Đàm, cũng không dừng lại mà nhặt lấy một cây dù hoa đã được hong khô ở trong phòng của cung nhân, che dù nhảy lên cung các.
Đông Phương Ly Nhân bị ôm eo nhỏ, lên lên xuống xuống trên cung thành, có dù che mưa che chắn cũng đỡ hơn một chút nhưng mà trong lòng vẫn rất là tức giận, giương mắt lạnh lùng nhìn Dạ đại công tử:
"Ngươi định đi chỗ nào? Bắt bản vương rời cung?”
Dạ Kinh Đường cũng không biết mình muốn đi đâu, giả vờ ra vẻ mặt thần thần bí bí muốn cho Ngây Ngốc kinh ngạc, qua lại trên cung các.
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy thì trong lòng cũng có chút hứng thú muốn xem thử xem rốt cuộc là Dạ Kinh Đường muốn dẫn nàng đi xem cái gì, cho nên cũng không nói gì thêm nữa.
Bởi vì bị ôm bay không thể giữ vững được cân bằng cho nên nàng khoát tay lên trên vai của Dạ Kinh Đường, đưa mắt nhìn quanh cung thành.
Dạ Kinh Đường biểu cảm lạnh lùng bất phàm, trong lòng thì hoảng muốn chết.
Vừa rồi đánh ngã Tào công công, sau đó bởi vì sợ Cừu Thiên Hợp nổi điên trên Minh Long Lâu, khiến cho mấy người Lạc nữ hiệp chấn kinh, cho nên mới ra lệnh cho Chim Chim về trước bảo đảm bình an.
Không có Chim Chim tương trợ, Dạ Kinh Đường cũng không biết được xung quanh có gì đặc biệt, có thể giải thích cho việc hắn đội mưa ôm Ngây Ngốc chạy đến đây.
Nhìn quanh một lát, sau đó Dạ Kinh Đường phát hiện bên ngoài cung thành có ánh đèn đuốc trùng thiên, trong lòng khẽ động, vội vàng lao vùn vụt ra khỏi Trường Nhạc Cung, đi tới tường cung ngoài hoàng thành.
Đạp ~
Hai bóng người ôm ấp nhau che chung một cây dù rơi xuống cửa Chu Tước Môn.
Ngoài cửa thành là một đường phố rộng chừng bốn mươi trượng, cũng là con đường trung tâm của Vân An Thành, từ đây có thể nhìn thấy cửa nam của kinh thành, hai bên đường phố là ánh đèn sáng chói, nhìn qua màn mưa thì cảnh sắc cực kỳ đẹp đẽ.
Đông Phương Ly Nhân đứng ở trên đỉnh cửa thành lâu, nhìn Vân An phồn hoa trong mưa đêm, trong mắt hiện ra mấy phần kinh diễm, đứng dưới dù đưa mắt nhìn ra xa:
"Ngươi cũng biết tìm chỗ lắm."
Dạ Kinh Đường lúc đầu chỉ tùy tiện tìm một chỗ, nhưng đứng trên hoàng thành, nhìn xa ra toàn bộ kinh thành, cảm giác trong thiên hạ này ngoài ta ra thì còn ai nữa khiến cho người ta cảm thấy rất là hăng hái.
Dạ Kinh Đường che dù cho Ngây Ngốc, nghiêng đầu nhìn về phía xinh đẹp động lòng người bên cạnh mình, cười nói:
"Thích không?"
Đông Phương Ly Nhân gật đầu, đang muốn nói chuyện thì lại phát hiện ra Dạ Kinh Đường vẫn còn đang ôm eo của nàng, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Dạ Kinh Đường nhanh chóng buông tay ra, đổi thành 4 thế đứng chắp tay.
Lúc này nàng mới hài lòng nhìn cảnh đêm Vân An:
"Phong cảnh cũng không tệ. Ngươi dẫn bản vương tới đây là muốn làm cái gì?"
Dạ Kinh Đường cũng không muốn làm chuyện xấu hổ gì đó với Ngây Ngốc, chỉ là không muốn Ngây Ngốc lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống của Ngọc Hổ mà thôi, hắn suy tính một hồi rồi nói:
"Điện hạ ngắm cảnh với ta một chút, coi như đó là phần thưởng dành cho ta có được hay không?"
?
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy nói như vậy rất là ám muội, có chút mạo phạm nhưng nàng lại không tức giận một chút nào.
Dù sao xem công danh lợi lộc như giày rách, chỉ mong đổi lấy một tiếng cười của giai nhân, nam nhân ngu như vậy, có cô gái nào ghét hẳn cho được.
Đông Phương Ly Nhân nháy nháy mắt, không có từ chối, nhưng mà vẫn nói:
"Nể tình về việc cái sắc lang nhà ngươi lần này lập công lớn cho nên bản vương không tính toán những tiểu tiết này với ngươi. Bản vương thưởng phạt phân minh, thứ nên cho ngươi mà ngươi không lấy thì vẫn sẽ cho ngươi, kể từ ngày mai trở đi thì ngươi chính là phó chỉ huy sứ Hắc Nha, hưởng đãi ngộ võ chức chính tứ phẩm!"
Dạ Kinh Đường có chút chần chờ:
"Ta làm việc vẫn được, nhưng không biết làm quan."
"Cho ngươi một thân phận chính thức mà thôi, cũng không phải là muốn cho ngươi ngồi ở nha môn quản lý người khác, có chuyện thì ngươi đi làm còn không có chuyện thì ngươi ăn lương rồi làm việc cũng được, bản vương cũng sẽ không trách phạt ngươi."