Chương 392. Ta Bảo Ngươi Thôi Là Ngươi Cũng Dừng?
"Vậy là tốt rồi."
Đông Phương Ly Nhân 'Hừ' một tiếng lạnh nhạt, vì không để cho nước mưa dính vào áo mãng bào, nàng dựa sát vào người Dạ Kinh Đường, yên tĩnh nhìn cảnh đêm Vân An.
Dạ Kinh Đường cảm thấy nếu chỉ đứng như vậy thôi thì có chúng không đủ, sau đó đưa dù cho Ngây Ngốc, hai tay khép lại, đưa lên miệng thổi một bài:
"Ô ô ô ~~ "
Làn điệu đại mạc vang lên, Đông Phương Ly Nhân ánh mắt khẽ động, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như Lạc Ngưng.
Đông Phương Ly Nhân che dù cho Dạ Kinh Đường, con ngươi sáng lấp lánh lắng nghe một lát, sau đó cũng hát theo:
"Ừm hừ hừ..."
Mặc dù Đông Phương Ly Nhân bình thường nói chuyện rất bá khí, giọng ngự tỷ, lại cao lãnh, nhưng hát điệu hát dân gian lại cực kỳ êm ái êm tai.
Dạ Kinh Đường dừng thổi, đảo mắt nhìn về phía nữ vương gia toàn thân quý khí bên cạnh:
"Điện hạ cũng biết khúc nhạc này?"
Đông Phương Ly Nhân trong mắt hiện ra vẻ kiêu ngạo:
"Bản vương cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, điệu hát dân gian Sa Châu người người đều biết, ngươi muốn lừa gạt bản vương?"
Dạ Kinh Đường cười, không còn múa rìu qua mắt thợ, đứng chắp tay chăm chú nhìn Ngây Ngốc hát điệu hát dân gian.
"Ừm hừ hừ ~~ "
Mưa to đổ vào cổng thành nguy nga, vô số đèn cung đình chập chờn dưới mái cong.
Nam nữ trẻ tuổi dung mạo tuyệt thế đứng ở đỉnh cao nhất cửa thành lâu, tựa sát vào nhau dưới dù hoa.
Hạt mưa rơi vào mặt dù, tạo thành màn mưa xung quanh hai người, giọng ngâm uyển chuyển của nữ tử từ vọng ra, tiêu tán trong màn mưa, toàn bộ thế giới tựa như chỉ còn lại hai người đang đứng dựa vào nhau.
Nữ tử ngắm nhìn khói lửa toàn thành, mà nam tử thì nhìn nữ tử không chuyển mắt.
Đông Phương Ly Nhân hát trong chốc lát, phát hiện Dạ Kinh Đường vẫn luôn nhìn nàng thì không tự chủ được mà đứng thẳng lên một chút sau đó sắc mặt cũng dần dần trở nên đỏ lên.
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận nhưng tình cảnh của 2 người bây giờ giống như là nam nữ đang lén lút hẹn hò.
Từ tiểu thuyết thì đợi lúc nữa cái tên sắc phôi này sẽ đến ôm bản vương hôn môi vươn đầu lưỡi, còn đưa bàn tay vào trong quần áo để sờ mó ngực của bản vương.
Đông Phương Ly Nhân gần đây bù lại kiến thức, còn biết được quá trình hẹn hò của cô nam quả nữ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Dạ Kinh Đường, cũng không biết là đang đề phòng hay là đang chờ đợi.
Dạ Kinh Đường cảm thấy hẳn là Ngây Ngốc nghĩ sai, nếu là bình thường thì ngắm cảnh ở chỗ này không có vấn đề gì, nhưng Ngọc Hổ thương thế chưa lành, một người ngâm trong bồn tắm xảy ra chuyện thì phiền toái.
Cho nên bầu không khí rõ ràng không có tô đậm đúng chỗ, Dạ Kinh Đường vẫn giơ tay lên, vòng qua sau lưng Ngây Ngốc, động tác như là muốn ôm.
Quả là thế! Đông Phương Ly Nhân phát hiện Dạ Kinh Đường làm đúng theo quá trình thật, vội vàng dừng ngâm nga, ánh mắt cảnh giác nói:
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Dạ Kinh Đường khẽ cười một tiếng nói:
"Được, ta đưa điện hạ về vương phủ."
Nói xong ôm eo Ngây Ngốc, mũi chân điểm nhẹ nhảy xuống cửa thành, đi thẳng về Minh Ngọc Lâu cách hoàng cung cũng không xa.
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy Dạ Kinh Đường đang bẫy nàng, cho nên ven đường rất là cẩn thận, vẫn luôn chú ý xem tay của Dạ Kinh Đường có sờ loạn hay không.
Kết quả Dạ Kinh Đường rất quân tử, trừ ôm che gió che mưa ra thì cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, chỉ trong chốc lát đã đi tới con đường chính dẫn tới vương phủ, từ ngoài tường rào nhảy qua, đi tới hậu hoa viên dưới Minh Ngọc Lâu.
Đạp ~
Hai người đáp xuống đất, Dạ Kinh Đường buông lỏng tay ra:
"Điện hạ, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ tới bái phỏng."
"Hử?"
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường định rời đi thật thì có chút bối rối, đoán chừng là nàng đang nghĩ —— bản vương mặc dù không có để ngươi được như ý, nhưng sao ngươi lại không dựa theo quá trình?
Lại muốn nhanh chóng trở về như vậy?
Trong sách cũng không có viết như vậy, những lời này lại không thể nói rõ ra được, Đông Phương Ly Nhân hơi sửa sang lại vạt áo, dò xét Dạ Kinh Đường:
"Quần áo ngươi rách, đi lên ngồi một chút, bản vương tìm một bộ quần áo lành lặn cho ngươi mặc."
Dạ Kinh Đường xem tạp thư nhiều năm, biết nói như vậy có ý gì, bây giờ mà đi lên thì nói không chừng sẽ xảy ra chút chuyện gì đó.
Nhưng mà trong cung còn có một Ngọc Hổ nửa chết nửa sống, rời khỏi đó lâu đúng là không ổn, chỉ có thể từ chối:
"Không sao, ta về thay một bộ khác cũng được, điện hạ nghỉ ngơi sớm đi."
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường khăng khăng muốn đi, đêm hôm khuya khoắt nàng cũng không tiện kéo hắn vào trong phòng của mình.
Nàng cũng không nói nhiều nữa, làm ra dáng vẻ nữ vương gia ung dung không vội lãnh khốc, quay người đi vào cửa lớn Minh Ngọc Lâu.
Trước khi đi vào cửa, Đông Phương Ly Nhân lại quay đầu nhìn —— Dạ Kinh Đường đã rời đi, dần dần biến mất trong màn mưa.
Đông Phương Ly Nhân chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy là lạ, có chút mất mát.
Đứng ở cửa ra vào thật lâu, cho đến bóng dáng của Dạ Kinh Đường biến mất ở trong màn đêm, xác định sẽ không chơi chiêu hồi mã thương mang tới một kinh hỉ cho nàng, Đông Phương Ly Nhân mới khẽ thở dài, rầu rĩ không vui đi về phía cầu thang.
Nhưng mà đi được mấy bước, Đông Phương Ly Nhân lại dừng lại, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có phải là bản vương đã quên gì đó rồi hay không, Thái hậu!
Đông Phương Ly Nhân khẽ vỗ trán, nhớ tới địa đạo đào trong Phúc Thọ Cung, Thái hậu nương nương không thể nào ở đó đó, hôm nay nàng lại quá bận, ném Thái hậu nương nương tới ngự hoa viên tự đi dạo.
Nói làm xong việc sẽ đi tìm Thái hậu nương nương, bị Dạ Kinh Đường quấy rầy một cái, quên hết.
Bây giờ cũng đã về nhà rồi, nếu còn vào cung thì quá rườm rà, Thái hậu nương nương biết hôm nay nàng bận, phát hiện nàng không đến hẳn cũng phải biết tự mình về Thừa An Điện nghỉ ngơi.
Đông Phương Ly Nhân ngẫm lại một hồi rồi ném mẫu hậu sang một bên, đi lên cầu thang, tiếp tục suy nghĩ vậy ánh mắt 'Thích một người không giấu được' của Dạ Kinh Đường lúc nãy...
Hừ, dám thầm mến bản vương, coi là bản vương nhìn không ra? Không so đo với ngươi mà thôi...