Chương 393. Quay Trở Lại Tẩm Cung Của Hoàng Đế
Gan to bằng trời!
Sa sa sa ~~
Mưa rơi mái cong, đèn cung đình giữa hành lang hơi chập chờn.
Thái hậu nương nương mặc váy phượng đỏ sậm, ngồi trên một bộ liễn khắc hoa, cầm sách vở trong tay, lấy tay áo che khuất tên sách, mắt hạnh sáng lấp lánh chăm chú đọc, giống như Thái hậu buông rèm chấp chính đang phê duyệt tấu chương.
Hồng Ngọc dung mạo không tầm thường, đi trước bộ liễn, tay cầm đèn cung đình chiếu sáng cho Thái hậu nương nương, nhỏ giọng lầm bầm:
"Địa đạo ở Thiên Điện đã đào xong, ta nghe công tượng nói có thể trực tiếp chạy đến Tĩnh Vương Phủ, tiếp tục đi còn có thể chạy đến Văn Đức Kiều."
Thái hậu nương nương rất để ý chuyện này, dặn dò:
"Nói với người của công bộ, đừng phong kín, giữ đoạn đến Tĩnh Vương Phủ lại, sau này ban đêm bản cung không có chuyện gì thì có thể xuất cung đi dạo, đi địa đạo an toàn."
Hồng Ngọc vội vàng lắc đầu:
"Địa đạo sâu như vậy, còn có chuột, ta và Thái hậu nương nương đi, sợ là đi được nửa đường sẽ sợ khóc."
"Trước lạ sau quen, lần trước bản cung là lần đầu tiên, chắc chắn nơm nớp lo sợ. Bây giờ hiểu rõ, có gì phải sợ!"
Trong lúc nói chuyện phiếm, nghi trượng về tới Trường Nhạc Cung.
Tẩm cung của Thái hậu toàn là công tượng, ô yên chướng khí, ban đêm Thái hậu nương nương không thể ở, mà trong thành cung cũng không có phi tử khác, chỉ một Nữ Đế, nàng tá túc hai ngày chắc chắn là ngủ với Nữ Đế.
Đi vào Thừa An Điện, bên trong ngoại trừ cung nữ thì không có người nào nữa, hỏi thăm mới biết Nữ Đế không biết đi đâu, Ly Nhân vừa mới trở về, nhưng lại bị Dạ Kinh Đường bắt đi ra khỏi cung.
Thái hậu nương nương có chút bất đắc dĩ đối với chuyện này, nhưng mà đã quen vườn không nhà trống, cũng không đợi, rửa mặt xong thì đổi váy ngủ mỏng, tự mình bò lên long sàng.
Ngoài cửa sổ mưa phùn sàn sạt, lặng ngắt như tờ, trong phòng ngủ ánh đèn như đậu.
Thái hậu nương nương xưa nay không có thói quen ngủ sớm, nằm ở trên giường cũng ngủ không được, trong lúc rảnh rỗi, nằm trên long sàng xa hoa, đưa lưng về phía ánh đèn tiếp tục nghiên cứu Diễm Hậu Bí Sử trong tay.
Cuốn sách này viết bí sự cung đình, bên trong còn có tình tiết thế tử thụ thương, Thái hậu nương nương trộm cầm Dục Hỏa Đồ trân tàng trong cung trị thương cho tình lang.
Trong sách viết rất tốt, nói cái gì mà Dục Hỏa Đồ ảnh hưởng nhân chi 'Tinh', bởi vì Dục Hỏa Đồ quá lợi hại, dẫn đến tinh huyết lên não, làm cho Thái hậu nương nương le lưỡi.
Nhưng Thái hậu nương nương nhìn cảm thấy viết không đúng, nàng luyện Dục Hỏa Đồ, biết đồ này hoàn toàn không khiến cho người ta thú tính đại phát.
Có ảnh hưởng cũng là khiến cho người ta giống như bệnh nặng mới khỏi, bởi vì một giọt tinh trùng mười giọt máu, khôi phục thương thế tiêu hao một lượng lớn nhân chi tinh huyết, sẽ thích ngủ không còn chút sức lực nào, suy yếu một thời gian, cần ăn nhiều đồ bổ bổ dưỡng cơ thể, muốn chà đạp cô nương cũng hữu tâm vô lực.
Hơn nữa loại chuyện đó sao lại le lưỡi đâu, Thái hậu nương nương sắc mặt đỏ lên, nhìn thấy đoạn này, nhớ tới Dạ Kinh Đường thiên phú lợi hại như vậy, hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú với Dục Hỏa Đồ.
Nhưng mà Dục Hỏa Đồ là đại cơ duyên được lão gia ban cho, cũng là biến số duy nhất có thể thay đổi cuộc đời nàng, đối với nàng thì rất trân quý.
Nếu như Nữ Đế nhu cầu cấp bách, phái người tìm kiếm khắp nơi, nàng xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng vẫn sẽ giao cho triều đình.
Nhưng Nữ Đế thủ đoạn cường ngạnh, mang tới cho người ta cảm giác không gì làm không được, chưa từng biểu hiện nhu cầu cấp bách những thứ quái lực loạn thần này, ở lâu trong đại nội an toàn hơn, tiểu bảo bổi này, nàng có thể giữ lại thì đương nhiên phải giữ.
Mà Dạ Kinh Đường là người ở ngoài cung, trước kia đại nội môn thần đều không cho phép luyện đồ này, nàng tự làm chủ cho, không chừng sẽ gây ra rắc rối lớn cho Nữ Đế.
Suy nghĩ lung tung một lát sau, Thái hậu nương nương ném tạp niệm sang một bên, tiếp tục thưởng thức tình tiết Thái hậu bị tao đạp, đang dần vào giai cảnh thì chợt nghe bên ngoài giường vang lên tiếng rèm châu bị đẩy ra.
Xôn xao~
Dạ Kinh Đường từ Minh Ngọc Lâu đi ra, đi Hắc Nha tìm một tấm áo choàng, trên đường nhìn thấy Cừu Thiên Hợp chữa thương ở Hắc Nha, không có trở ngại, trực tiếp quay trở về cung thành.
Bóng đêm dần dần sâu, mưa to biến thành mưa nhỏ, bên trong cung thành dần dần yên tĩnh lại.
Dạ Kinh Đường mặc một bộ áo bào đen, bên hông đeo bội đao, dựa vào lệnh bài tự do xuất nhập cung đình, quen thuộc đi vào trong Trường Nhạc Cung.
Thời gian rời đi cũng không tính quá lâu, Thừa An Điện thay đổi không lớn, trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh như cũ, không có động tĩnh gì.
Dạ Kinh Đường vây quanh Minh Long Đàm, như chuồn chuồn lướt nước vượt qua mặt hồ, rơi vào trên sân thượng, sau đó tiến vào gian ngoài phòng ngủ, nhìn về phía long sàng trong phòng.
Trong phòng có rèm châu bích ngọc che chắn, có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên bên ngoài giường bát bộ, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều, nhưng bởi vì góc độ, từ gian ngoài không thể nào nhìn thấy tình huống cụ thể trên giường.
Đã ra tới?
Dạ Kinh Đường ở phòng ngủ Nữ Đế, chắc chắn không ngờ được là trên giường còn có người ngoài, thấy ánh đèn lóe lên dường như không ngủ, chậm rãi đi vào phòng trong, đưa tay vén rèm châu lên dò xét.