Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 397 - Chương 397 - Về Nhà

Chương 397 - Về Nhà
Chương 397 - Về Nhà

Chương 397. Về Nhà

Thái hậu nương nương mặc váy ngủ đỏ thẫm, quy củ nằm ở bên cạnh, mặc dù thân hình quốc sắc thiên hương nhưng được che rất kín, ngoại trừ vạt áo cao ngất thì không nhìn thấy gì cả.

Mà Ngọc Hổ thì không phải vậy, sau khi nằm xuống thì váy khôi phục lại, mặc dù không nhìn thấy chỗ không nên nhìn nhưng nàng nằm nghiêng, gần trong gang tấc, mặt còn nhìn về phía hắn, hai cái bánh bao chồng lên nhau, Dạ Kinh Đường nửa ngồi ở bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, tựa như thánh nhân vô tình vô dục, thực sự không thể nhìn loạn cho nên mới quan sát tư phương, kết quả phát hiện bên cạnh bàn trang điểm treo một khối Song Ngư Bội.

Ngọc bội rất quen thuộc, lúc trước tiến vào Xán Dương Trì, giúp Ngọc Hổ tìm khối kia về, cũng là lần đó thấy hết Ngây Ngốc.

Ánh mắt Dạ Kinh Đường dừng lại trên ngọc bội, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, tiền căn hậu quả Xán Dương Trì, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán một câu —— ngay cả thân muội muội cũng hố, sau khi dò xét ngọc bội vài lần, Dạ Kinh Đường phát hiện Thái hậu nương nương đánh rơi một quyển sách bên cạnh gối đầu, khẽ đưa tay lấy tới.

Hiển nhiên là Thái hậu nương nương rất thích quyển sách này, chẳng những chỉnh chỉnh tề tề không có chút nếp gấp nào, một số trang trên đó còn có mấy bài thơ chữ viết rất là xinh đẹp.

Ào ào ~

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách rất nhỏ, Nữ Đế nằm nghiêng mặt quay qua Dạ Kinh Đường, bởi vì quá mệt mỏi, hơi thở dần dần bình ổn, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nến trên bàn đốt hết, trong phòng triệt để tối xuống.

Dạ Kinh Đường lấy lại bình tĩnh từ trong kịch bản lay động lòng người, khép sách lại, thấy sắc mặt Ngọc Hổ đã khôi phục hơn phân nửa, đã ngủ say, cẩn thận từng li từng tí đứng dậy.

Nữ Đế có cảm ứng, lông mi giật giật, cũng không tỉnh lại.

Dạ Kinh Đường thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, vô thanh vô tức kéo chăn mỏng trùm lên trên người nàng, quan sát hai người không phải là mẹ con ruột một chút rồi mới lặng yên ẩn vào màn đêm...

Mưa gió không ngưng, phong ba đã định.

Thời gian đã qua giờ Tý, nhưng Vân An là thành phố không ngủ, giữa đường phố phồn hoa vẫn đèn đuốc sáng chói như cũ, theo lệnh cấm đi lại ban đêm được giải trừ, bên đường thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng ca múa nhạc trong lầu các vọng ra.

Trên đường chính đông, hai con ngựa sóng vai nhau mà đi.

Dạ Kinh Đường đầu đội mũ rộng vành, người khoác áo tơi, cưỡi trên con ngựa mập của mình, trong tay còn nắm tuấn mã của Tam Nương, mà Hắc Lân Thương lúc trước để ở bên ngoài Thái Cực Điện, có thể là ám vệ nhặt, không có mang theo bên cạnh.

Rời khỏi cung thành đã lâu, nỗi lòng vẫn không có bình tĩnh trở lại.

Ôm Ngọc Hổ về Trường Nhạc Cung, nhìn thấy toàn bộ người trong cung thành bị đẩy ra, bên trong tẩm điện đều là đồ của Ngọc Hổ, muốn không đoán được thân phận của nàng cũng không được.

Ngọc Hổ chính là một nữ vương xấu bụng, cũng không dễ dụ giống như Ngây Ngốc, sau này sẽ làm gì hắn, hoàn toàn không có cách nào đoán trước.

Mà hôm nay trêu chọc Thái hậu nương nương, cho dù không trả thù hắn, tâm tâm niệm niệm cây ngân hạnh, sợ cũng cả một đời cũng không đụng được tới cây ngân hạnh.

Dạ Kinh Đường ngẩng đầu, nhìn cung thành đã xa xa —— hôm nay Phúc Thọ Cung dọn dẹp địa đạo, có rất nhiều công nhân ở trong đó, cấm quân và ám vệ vì đề phòng xảy ra sự cố, cũng tuần sát ở trong đó, chui vào vào đào đồ, độ khó còn lớn hơn bình thường.

Dạ Kinh Đường hơi suy nghĩ, vẫn là tạm thời từ bỏ dự định quay lại, một mạch về tới Thiên Thủy Kiều.

Thiên Thủy Kiều là đường phố bán đồ bách hóa, đến ban đêm cửa hàng đều đóng cửa, trên đường cái trống không, không nhìn thấy một người.

Dạ Kinh Đường trở lại ngõ nhỏ Bùi gia, gõ cửa giao ngựa cho người hầu sau đó xuyên qua cửa thuỳ hoa đi tới hậu trạch.

Hậu trạch đã tắt đèn nhưng trong đình viện tây trạch còn có động tĩnh.

Dạ Kinh Đường đi dọc hành lang qua tòa nhà đi vào tây trạch, có thể thấy được Chiết Vân Ly, trong ngực ôm thanh đao, đi qua đi lại trong khuê phòng.

"Vân Ly, muộn như vậy mà còn chưa ngủ?"

Chiết Vân Ly nghe thấy vang động, vội vàng chạy đến cửa sổ:

"Kinh Đường ca, ngươi về rồi! Vừa rồi Cừu đại hiệp nổi điên, đứng trên Minh Ngọc Lâu rống 'Hiên Viên lão nhi, không ngờ được chứ, Cừu Thiên Hợp ta lại ra ngoài rồi! Ha ha ha ha’ gần phân nửa thành đều có thể nghe thấy. Cừu đại hiệp không có sao đó chứ?"

Dạ Kinh Đường biết Cừu Thiên Hợp gây sự trên Minh Ngọc Lâu sẽ huyên náo dư luận xôn xao, cười nói:

"Không sao. Hôm nay Cừu đại hiệp giúp nha môn đối phó Tào Thiên Tuế, lập công lớn, hẳn là không lâu sau nữa sẽ được tự do."

Chiết Vân Ly hai mắt tỏa sáng, dựa vào bệ cửa sổ hỏi thăm:

"Đánh nhau với Tào Thiên Tuế? Cừu đại hiệp thắng?"

Chiết Vân Ly hai tay ôm ngực chống tay trên bệ cửa sổ, hẳn là do tư thế, phần áo giữa ngực hơi hở ra, rõ ràng là hai tháng trước không có lớn như thế.

Nhưng mà Chiết Vân Ly sắp mười sáu tuổi, chính là thời kỳ dậy thì, vóc dáng cao một chút, bộ ngực lớn nhanh cũng không kì lạ, theo tốc độ này, mười tám tuổi đoán chừng có thể ngang với sư nương... Dạ Kinh Đường liếc mắt phát hiện điểm khác nhau, cũng không để ý, đáp lại:

"Không có đánh thắng, Cừu đại hiệp bị đánh thảm, rơi xuống đường chính vương phủ, cả buổi không đứng dậy được... ."

"A? !"

Ánh mắt mong đợi của Chiết Vân Ly cứng đờ, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, lại gật đầu:

"Tào Thiên Tuế thế là lão yêu quái từ khi Đại Ngụy khai quốc, sư phụ nói cực kỳ lợi hại, Cừu đại hiệp đánh không lại cũng hợp tình hợp lý... Cuối cùng thì sao? Ai giải quyết Tào Thiên Tuế giải quyết? Bát Tí Địa Tạng?"

Đáy mắt Dạ Kinh Đường hiện ra vẻ kiêu ngạo, chỉ vào mình nói lớn:

"Còn có thể là ai? Ta đơn thương độc mã giết tới Thái Cực Điện, một thương đánh bay Tào Thiên Tuế."

Bình Luận (0)
Comment