Chương 398. Lớn Hơn Làm Được Gì
Chiết Vân Ly nhíu lông mày nhỏ một cái, có chút không tin:
"Sao có thể như vậy được... cho dù thật thì chắc chắn là Cừu đại hiệp đánh cho Tào Thiên Tuế tàn phế, ngươi đi lên bổ đao một chút."
"Ha ha."
Dạ Kinh Đường cười cười, đảo mắt nhìn chung quanh:
"Sư nương của ngươi đâu?"
"Sư nương sợ Cừu đại hiệp nổi điên làm loạn, đi theo Chim Chim đi tìm hiểu tình huống, tam di cũng đi theo, hẳn là còn chưa có trở lại."
"Nha. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta đi qua xem một chút."
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không ở lâu, dặn dò Vân Ly đi ngủ sớm một chút, miễn cho bị mụ mụ đánh, sau đó đi vào trong trạch.
Đại bá mẫu cũng ở trong trạch, lúc này đã đi ngủ.
Dạ Kinh Đường lặng yên đi vào trong đình viện Tam Nương, tả hữu dò xét, phát hiện trong phòng Tú Hà đã ngủ, cho nên không có quấy nhiễu.
Chờ trong đình viện giây lát, không thấy Lạc Ngưng và Tam Nương trở về, đủ thứ chuyện khiến cho người ta đau đầu lại tới.
Dạ Kinh Đường tâm tư bách chuyển, nhớ ra cái gì đó, quay người tiến vào khuê phòng Tam Nương, sờ dưới giường, giường từ giữa tách ra, lộ ra địa đạo giấu bên dưới.
Dạ Kinh Đường xoay người nhảy vào, nhóm lửa đế đèn trong địa đạo, sau đó đi đến trước một cánh cửa ở chỗ sâu trong địa đạo, mở cửa ra.
Phía sau cửa chính là hương đường Thanh Long Đường, từ nơi này cũng có thể rời khỏi, mỗi lần họp, vì che giấu tai mắt người, chúng Hương Chủ đều từ một đầu khác tiến vào, nhưng mà bình thường lối đi ra trên cửa đều dùng chốt sắt chốt lại, không thể đi vào từ bên ngoài.
Lúc này bên trong Thanh Long Đường đương nhiên là không có ai, sau cây đèn chỉ có thể nhìn thấy chín cái ghế xếp trống rỗng đặt ở trái phải đại đường.
Phía sau ghế đại đương gia là linh án, bày ít cái linh vị, linh vị nghĩa phụ Bùi Viễn Phong cũng ở trong đó.
Dạ Kinh Đường đi tới gần, lấy từ trên hương án ba nén hương, bái ba bái với linh vị nghĩa phụ, cắm hương vào lư hương, nhìn linh vị âm thầm suy nghĩ.
Khi rời khỏi Lương Châu vào kinh thành, nghĩa phụ di chúc bàn giao ba chuyện. Chuyện giao gia sản xem như xong xuôi, cũng giúp nghĩa phụ tận hiếu, che chở gia quyến Bùi gia. Tiến cung tìm Minh Long Đồ, mặc dù đi đào cây ngân hạnh có chút khó khăn nhưng cũng coi như vô tâm cắm liễu liễu xanh um, lấy được một tấm Ngọc Cốt Đồ. Về phần chuyện chủ yếu nhất là diệt đi Hiên Viên Triều báo thù, trước mắt còn chưa bắt đầu mưu đồ, ngược lại lại bị Quân Sơn Đài tiên hạ thủ vi cường.
Chuyện này là chuyện cấp bách, tiếp theo nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết Quân Sơn Đài.
Mặc dù chuyện làm không được ổn cho lắm nhưng vào kinh thành mới bao nhiêu tháng, có thể làm đến bước này đã không dễ dàng, còn ngoài định mức hoàn thành nhiệm vụ, tìm cái được một nàng dâu hiền lành. Nghĩa phụ nếu trên trời có linh, hẳn là cũng sẽ không nói đứa con này của hắn không được việc chứ...
"Chít chít chít chít..."
Trong đại trạch Bùi gia, Chim Chim mệt mỏi cả ngày từ trong mưa đêm bay về, vô cùng lo lắng tiến vào phòng Vân Ly, rơi xuống đất trượt ra thật xa, trực tiếp không có động tĩnh.
"Chít chít? Ngươi té chết?"
"Chít chít..."
Hai bóng người theo sát phía sau, rơi vào dưới mái hiên phòng chính chủ viện.
Bùi Tương Quân mặc một bộ trang phục màu đen, trên đầu đội mũ đen rộng vành, bôn ba hơn nửa ngày có chút mỏi mệt, đẩy cửa phòng ra:
"Đoán chừng Kinh Đường còn trong thành bận bịu chuyện nhà quan. Quan phủ đúng là, sai sử người ta làm việc như trâu, cũng may hôm qua có trở về nghỉ ngơi!"
Lạc Ngưng mặc một bộ váy dài màu xanh, trên đầu đội mũ, bôn ba trong mưa đêm nữa đêm, ngay cả quần lót đều ướt đẫm, vào cửa tháo mũ xuống thì lập tức tháo đai lưng:
"Vừa rồi đi bên ngoài Hắc Nha dò xét, Vương thái y đi vào trị thương cho người ta, Cừu Thiên Hợp còn trên nóc nhà nói chuyện phiếm với Bạch Phát Đế Thính, hẳn là chuyện đã xong, hắn còn bận rộn cái gì nữa?"
"Thành tây hình như còn đang phong tỏa, hẳn là bên đó..."
Trong lúc nói chuyện phiếm, ánh đèn trong khuê phòng sáng lên.
Bùi Tương Quân đóng cửa sổ lại, đưa tay tháo đai lưng, kình y màu đen rơi xuống mặt đất, giống như Lạc Ngưng, không có một chỗ nào trên người khô ráo. Bùi Tương Quân đi tới trước tủ đứng trước tú sàng, mở cửa tủ ra, lấy từ bên trong ra hai bộ váy ngủ sạch sẽ, ngồi ở bên giường.
Lạc Ngưng ngồi xuống, tay vòng ra phía sau cởi áo váy, dư quang nhìn qua vạt áo quy mô không tầm thường của Tam Nương, vô thức ngồi thẳng lên một chút.
Bùi Tương Quân nhạy cảm nhận ra điểm này, cũng hơi xoay người:
"Ngươi rất hữu dụng sao? Rõ ràng lớn hơn ngươi một vòng."
Lạc Ngưng cảm thấy a di này đang mượn ngực khinh người, lạnh như băng nói:
"Lớn có làm được cái gì? Ngươi lại không dùng được, đánh nhau vẫn là vướng víu."
Đáy mắt Bùi Tương Quân có chút đắc ý:
"Ghen? Không dùng được và không có là hai việc khác nhau."
Lạc Ngưng ánh mắt hơi trầm xuống, hơi châm chước, nghĩ tới một chuyện phiền lòng. Hôm nay nàng đi bên ngoài Hắc Nha dò xét, có thể xác nhận Cừu Thiên Hợp đi đánh Tào công công lập công chuộc tội, từ quan hệ giữa Cừu Thiên Hợp và Hắc Nha Lục Sát, chỉ sợ qua không được bao lâu thì có thể khôi phục tự do.