Chương 398. Ngươi Có Thích Hắn Không?
Nàng và Vân Ly đến kinh thành, mục đích là vì nghĩ cách cứu viện Cừu Thiên Hợp, bây giờ mục tiêu đã đạt được, giáo chủ phu nhân nàng cũng không thể tiếp tục ở lại kinh thành cứu người. Không nói Tiết Bạch Cẩm, chỉ là Vân Ly cũng khó mà giải thích được.
Tiểu tặc lẫn vào quan trường phong sinh thủy khởi, không thể nào theo nàng về Nam Tiêu Sơn làm phản tặc, Tam Nương cũng sẽ không để tiểu tặc đi.
Thật ra thì nàng cũng không muốn tiểu tặc từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, trong lòng dự định là nếu như thực sự không tìm được cớ thì về Nam Tiêu Sơn ở mấy tháng giả vờ giả vịt, sau đó lại kiếm cớ chạy tới đây.
Nếu như nàng muốn rời khỏi một thời gian, chắc chắn phải đề phòng tiểu tặc xảy ra chuyện, mặc dù trong lòng không vui nhưng từ góc độ lý trí cân nhắc, vẫn cần phải có người giúp tiểu tặc điều trị thân thể.
Lạc Ngưng không rõ ràng nữ vương gia và tiểu tặc đi đến một bước nào, bằng cảm giác đánh giá thì hẳn là không xảy ra quan hệ đặc thù gì. Nếu như nhất định phải chọn giữa nữ vương gia và Tam Nương, chắc chắn nàng khuynh hướng người cùng là giang hồ nữ tử như Tam Nương, tác hợp nữ vương gia bên triều đình, như vậy không phải là tìm tội cho mình chịu hay sao... Lạc Ngưng âm thầm suy tư một lát, đảo mắt nhìn về phía Tam Nương bên người:
"Dạ Kinh Đường không ở đây, chúng ta mở rộng lòng mình tâm sự, có phải ngươi cũng thích Kinh Đường hay không?"
Bùi Tương Quân có chút dừng động tác lại, nhìn về phía Lạc Ngưng đang diễn vai vợ cả:
"Ngươi có ý gì?"
"Ta không tranh giành tình nhân với ngươi, chỉ là bàn việc."
Lạc Ngưng trong lúc nói chuyện, mắt liếc Tam Nương, chợt phát hiện Tam Nương cũng giống như nàng, nhìn da cực kỳ trắng, cũng xinh đẹp, cũng là loại mà tiểu tặc đó thích. Trong lòng Lạc Ngưng có chút cổ quái, kéo chăn mỏng tới đắp lên trên đùi, tiếp tục nói:
"Thân thể Dạ Kinh Đường cần điều trị thường xuyên, ngươi cũng biết. Có thể ta phải về môn phái một chuyến, nhất định phải có người điều trị thân thể cho tiểu tặc mỗi ngày. Nếu như ngươi thích Kinh Đường, ta không làm khó dễ ngươi, nhưng nếu như ngươi giả vờ giả vịt với ta, lề mà lề mề không nói lời trong lòng, ta sẽ đi mời người khác hỗ trợ."
Bùi Tương Quân không ngờ được là Lạc Ngưng lại nói tới chuyện này, chớp chớp con mắt, hiện ra một chút dị sắc —— trước kia nàng không làm rõ được mình đối xử tốt với Kinh Đường là vì Hồng Hoa Lâu hay là vì bản thân mình.
Nhưng từ khi Hồ Mị Tử này cướp vị trí của nàng ở cửa chính, khiến cho nàng suýt chút tức chết, lại dùng nhau vượt qua sống chết ở Đông Tế...
Nói không có ý gì với Kinh Đường không phải là đang lừa gạt quỷ sao?
Bùi Tương Quân ánh mắt vụt sáng, hơi châm chước:
"Chuyện này... ta thương lượng với Kinh Đường, không cần ngươi quan tâm."
"Ngươi thương lượng cái gì?"
Lạc Ngưng nghe nàng nói chuyện kiểu vậy, không vui:
"Ngươi đừng có mạnh miệng, loại chuyện này nói không chừng ngay cả Tú Hà cũng không bằng. Ta ở cửa chính nhà ngươi lôi Kinh Đường đi, ngươi nói một câu cũng không dám nói, kêu ngươi dùng ngực lau mặt cho Kinh Đường, ngươi trung thực cởi áo váy, bị Kinh Đường hôn ngực còn giả bộ như không có chuyện gì. Dựa vào chính ngươi suy nghĩ, sợ là đến lúc nhà người ta con cái đầy đàn rồi mà ngươi vẫn chưa làm được gì đó."
Bùi Tương Quân cảm thấy nói như vậy thật khó nghe, hơi nổi nóng:
"Ngươi nói gì vậy? Lần trước ta chuẩn bị điều trị cho Kinh Đường, ngươi nhất định muốn đoạt, nếu không phải ngươi thò một chân vào thì bây giờ ai nhăn nhó khó mà nói được. Ta là... là không muốn cãi nhau với Hồ Mị Tử nhà ngươi, khiến cho Kinh Đường khó xử, mới nể mặt ngươi mấy phần."
"Đó chính là thích?"
Bùi Tương Quân hơi khẽ hít một hơi, nghĩ nghĩ:
"Ta biết Kinh Đường trước, đại bá mẫu của hắn đã định gả ta cho Kinh Đường, ngươi cho dù có gạo nấu thành cơm với Kinh Đường trước, dựa theo trình tự cũng nên là ngươi nghe ta nói..."
Lạc Ngưng giơ tay lên:
"Chúng ta không trò chuyện vấn đề tới trước tới sau. Dạ Kinh Đường mặc dù háo sắc nhưng chỉ háo sắc với ta, ngươi không chủ động bày tỏ tâm ý, chắc chắn hắn sẽ không phản ứng ngươi."
"Ta vừa đi, ngươi lại nhăn nhăn nhó nhó, hắn không ai điều trị, tự mình kìm nén, lỡ như xảy ra chuyện..."
Bùi Tương Quân có chút nhíu mày:
"Ý ngươi là, để cho ta chủ động đi tìm Kinh Đường thổ lộ nội tâm, sau đó... sau đó kia cái gì?"
Lạc Ngưng khẽ gật đầu:
"Lần trước mua thuốc, hai viên còn lại, nếu ngươi ngại mở miệng, ăn một viên, sau đó ngày mai chuyện gì cũng đều được giải quyết."
Bùi Tương Quân ánh mắt cổ quái:
"Ta... ta không có điên, hạ dược cho mình làm gì, còn chuyện này..."
Lạc Ngưng không vui nói:
"Tam Nương, ta nói thật lòng với ngươi, ngươi còn như vậy, sau này ta sẽ không để ý đến ngươi nữa."
"Được rồi, ta đã biết, ngươi hung giữ cái gì... nếu như ngươi không có mặt ở đây, ta sẽ giúp Kinh Đường điều trị, ngươi đối xử với Kinh Đường như thế nào, ta cũng sẽ không kém ngươi chút nào. Chừng nào thì ngươi đi?"
?
Lạc Ngưng cảm thấy Tam Nương không có lương tâm, còn ngóng trông nàng nhanh đi.
"Ta không muốn đi, nhưng trong nhà có một chút chuyện, nói không chính xác, ngươi đừng chờ sắp chết đến nơi mới nhớ tới lâm trận mới mài gươm, nếu ngươi không nói ra sớm, ta đi ra ngoài sẽ dẫn Kinh Đường theo, ngươi ở kinh thành từ từ suy nghĩ đi."