Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 400 - Chương 400 - Ngồi Lên Mặt

Chương 400 - Ngồi Lên Mặt
Chương 400 - Ngồi Lên Mặt

Chương 400. Ngồi Lên Mặt

"Aizz!"

Bùi Tương Quân ngồi ở bên người, gương mặt thục mỹ có chút phức tạp, thoạt nhìn là đang âm thầm châm chước.

Lạc Ngưng cũng không có quấy rầy, chỉ là không nhanh không chậm đổi y phục, nhưng đổi được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy dưới giường truyền đến một tiếng:

Két ~

Soạt ——

"A...!"

Hai tiếng kinh hô!

Bên trong Thanh Long Đường, khói nhang rải rác.

Dạ Kinh Đường đứng chắp tay trước linh vị, hồi tưởng đến những ngày tháng bên cạnh nghĩa phụ. Trước kia nghĩa phụ luôn say khướt, nhìn giống như một lão đầu bình thường, cũng không cảm thấy đặc biệt.

Bây giờ đi vào giang hồ một lượt, hiểu rõ chuyện giang hồ của nghĩa phụ năm đó, mới hiểu được phía sau người cả ngày mượn rượu tiêu sầu giấu bao nhiêu thứ.

Đang âm thầm suy tư, lối vào địa đạo truyền đến một chút động tĩnh.

Dạ Kinh Đường lấy lại tinh thần, biết Tam Nương trở về, tắt đế đèn, quay người đi vào địa đạo, còn không có mở cửa thì nghe được câu chuyện của Lạc nữ hiệp và Tam Nương.

Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, bước nhẹ lại, vô thanh vô tức đi đến cửa vào, lặng lẽ lắng nghe:

"Đó chính là thích?"

"Ta biết Kinh Đường trước..."

?

Nghe là hai nữ tử đang len lén nói chuyện riêng.

Dạ Kinh Đường có thể cảm nhận được Ngưng Nhi giống như vợ cả, Tam Nương thì có chút sợ, trong lòng có chút buồn cười.

Nghe chốc lát, thấy hai người bỗng nhiên không nói, Dạ Kinh Đường vốn định lên tiếng hù dọa một chút nhưng nghĩ tới lần đầu tiên tới chỗ này, bị Tam Nương hù không nhẹ.

Thấy lúc này Lạc nữ hiệp cũng ngồi lên trên, trong lòng Dạ Kinh Đường khẽ động, lặng lẽ di chuyển cơ quan cửa vào.

Két ~

Ván giường từ đó tách ra, lộ ra ánh sáng phía trên, không có gì bất ngờ xảy ra, hai tiếng kinh hô cũng vang lên:

"A...!"

Dạ Kinh Đường ý cười đầy mặt, đang muốn đỡ được hai nữ tử, kết quả đưa mắt nhìn lại (⊙_-)! !

Hai nữ tử võ nghệ không tầm thường, khả năng giữ thăng bằng cực mạnh, mặc dù xử chí không kịp đề phòng rớt xuống nhưng đều quay người ở giữa không trung, muốn cứu vãn tư thế rơi xuống đất.

Kết quả chuyển tới một nửa, phát hiện phía dưới có người đứng, đáy mắt hiện ra kinh ngạc, sau đó loạn trận cước.

Bùi Tương Quân biết phía dưới có địa đạo, phản ứng tỉnh táo hơn một chút, khôi phục giữa không trung, hai chân đứng thẳng, muốn một cước giẫm choáng người phía dưới.

Phát hiện người đứng ở phía dưới chính là Dạ Kinh Đường, Bùi Tương Quân vội vàng dịch đôi chân sắp đạp trúng mặt hắn ra, mà làm như vậy cũng khiến cho nàng mất thăng bằng, té cái Bình Sa Lạc Nhạn.

Dạ Kinh Đường thấy Ngưng Nhi luống cuống tay chân nằm ngang rơi xuống, đưa tay đón Ngưng Nhi bối rối mất cân bằng, sau đó con ngươi hơi co lại, nhìn thấy bạch nguyệt quang ở trước mắt nhanh chóng phóng đại.

Sau đó chính là mắt tối sầm lại.

Bành ~

Trong địa đạo vang lên một tiếng vang trầm, ván giường tách ra lại khép lại, chỉ còn lại ánh sáng đèn trên vách tường.

Lạc Ngưng vội vàng không kịp chuẩn bị rơi vào hố, còn rơi vào trên người nam nhân, hồn đều bị dọa rơi mất một nửa, khi nhìn rõ phía dưới là tiểu tặc mới không có một chưởng đánh ra.

Chờ ổn định thân hình, biểu cảm Lạc Ngưng vẫn có chút hoảng sợ, ngồi trên cánh tay Dạ Kinh Đường, vô thức ôm Dạ Kinh Đường, ngẫm lại lại đưa tay vỗ xuống:

"Ngươi tiểu tặc này! Sao lại giấu dưới gầm giường? !"

Bùi Tương Quân nửa đường ra chiêu lại thu chiêu, luống cuống tay chân đập vào trên người Dạ Kinh Đường, chờ thân hình đứng lại, phát hiện đang ngồi bên cánh tay phải của Kinh Đường, cúi đầu có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đang làm bộ nhắm mắt của Kinh Đường! !

Bùi Tương Quân nhớ tới vừa rồi rơi xuống, hình như ngồi trên mặt Kinh Đường một chút, gương mặt thục mỹ đỏ lên như máu, không nói nên lời...

Dạ Kinh Đường một tay một người, giữ vẻ mặt không có chút rung động nào, nhắm mắt lại giải thích:

"Ta thấy các ngươi không có trở về, đi thắp cho nghĩa phụ nén hương, nghe thấy động tĩnh, lúc đầu chỉ muốn đùa một chút."

Lạc Ngưng cúi đầu đưa mắt nhìn, lông mày dựng lên:

"Chúng ta đang thay y phục... ta thấy tiểu tặc ngươi cố ý! Mau đưa chúng ta ra ngoài!"

Bùi Tương Quân gương mặt nóng bỏng, cũng không dám lên tiếng, nghe vậy vội vàng đưa tay bóp cơ quan.

Két ~

Ván giường tách ra, lộ ra ánh sáng phía trên.

Dạ Kinh Đường phi thân nhảy lên, rơi vào trong phòng, buông hai người xuống.

Bùi Tương Quân sau khi hạ xuống thì vội vàng kéo chăn mỏng, đợi che kín rồi mới ngấm ngầm nhẹ nhàng thở ra:

"Kinh Đường, ta, vừa rồi ta không có nện vào ngươi chứ?"

Lạc Ngưng cảm thấy Tam Nương có chút không có tiền đồ:

"Ngươi còn quan tâm nện có nện vào hắn hay không, hắn vui vẻ còn không kịp!"

Nói xong, có thể là sợ tiểu tặc chơi một pháo nổ hai lần, ánh mắt tràn đầy cảnh giác chuẩn bị chạy ra ngoài.

Dạ Kinh Đường nhắm mắt lại, cũng không tiện mở ra, chỉ nói:

"Ta không sao. Sắc trời đã tối, ta đi ra ngoài trước, Tam Nương nghỉ ngơi sớm một chút."

Bùi Tương Quân bờ môi giật giật, muốn hỏi Dạ Kinh Đường có nghe lén câu chuyện giữa hai người hay không, nhưng tâm loạn như ma, thực sự không có tâm trạng hỏi, vội vàng buông màn ra.

Bình Luận (0)
Comment