Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 407 - Chương 407 - Chuyện Cũ Của Quyền Khôi 2

Chương 407 - Chuyện Cũ Của Quyền Khôi 2
Chương 407 - Chuyện Cũ Của Quyền Khôi 2

Chương 407. Chuyện Cũ Của Quyền Khôi 2

Cừu Thiên Hợp nói:

"Quyền Khôi vốn là hạng chót trong Bát Khôi, Tưởng Trát Hổ kế thừa danh hào, sau đó khiến cho Quyền Khôi vọt lên hạng sáu, đứng sau Đao Khôi, là bởi vì Đồ Long Lệnh của Hiên Viên Triều có thể phá Bất Bại Kim Thân của Tưởng Trát Hổ."

"Nhưng Tưởng Trát Hổ cùng tuổi với ta, đang đỉnh phong, Hiên Viên Triều bảy mươi năm cũng trẻ hơn Liễu lão một chút, nếu như đánh nhau, ta cảm thấy Tưởng Trát Hổ đánh chết Hiên Viên Triều cũng không khó."

Liễu Thiên Sanh hận Tưởng Trát Hổ thấu xương, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn khẳng định thực lực hắn, nói tiếp:

"Tưởng Trát Hổ tay không tấc sắt đánh Hiên Viên Triều, thắng bại khó nói, nhưng Tưởng Trát Hổ thuở nhỏ mục tiêu chính là 'Thiên hạ đệ nhất', hai mươi mấy năm qua đi, nói hắn chỉ luyện quyền cước, lão phu không tin."

Dạ Kinh Đường như có điều suy nghĩ gật đầu:

"Vậy rốt cuộc Tưởng Trát Hổ luyện hay chưa từng luyện Kim Lân Đồ?"

Liễu Thiên Sanh nghĩ nghĩ:

"Quyền cước tông sư giao thủ, chấn vỡ xương cốt phế phủ dễ dàng, đánh vỡ da rất khó khăn. Lão phu đánh giá vẫn là đã luyện, cứng rắn có chút không tưởng nổi, nhưng mà Tưởng Trát Hổ cho dù không có Kim Lân Đồ, trận chiến đó lão phu cũng tất bại. Lão phu đánh trúng ba quyền, không có thương tới yếu hại, hắn từ đầu tới cuối một quyền trực tiếp đánh nát cột sống lão phu, cảm giác đó... cả đời đều khó mà quên được."

Trong nhà tù hơi trầm mặc.

Cừu Thiên Hợp châm chước một chút, lại mở miệng nói:

"Liễu lão nhìn cũng rõ, coi như chữa trị ám thương khôi phục toàn thịnh, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Tưởng Trát Hổ. Tốt xấu thế nhân đều biết ngươi dạy Tưởng Trát Hổ, thư thư thản thản sống mấy năm cuối cùng công thành danh toại, tốt hơn sống hết đời không bỏ xuống được, ôm hận mà kết thúc."

Liễu Thiên Sanh khẽ vuốt ngón tay, suy tư thật lâu.

Dù sao một khi buông xuống quá khứ, khẩu khí trong lòng tiết, giang hồ một đời này cũng triệt để kết thúc.

Cho dù sau này cơ duyên xảo hợp, chữa khỏi thương thế, tuổi này của hắn cũng không khôi phục được.

Liễu Thiên Sanh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Dạ Kinh Đường:

"Nể mặt Cừu thiếu hiệp, để lão phu cung khai cũng được, giao ra sở học suốt đời cũng được, nhưng có hai điều kiện, triều đình phải thỏa mãn lão phu."

Dạ Kinh Đường thở phào nhẹ nhõm:

"Cứ nói đừng ngại, nếu như hợp tình hợp lí, triều đình sẽ cân nhắc."

Liễu Thiên Sanh nói:

"Lão phu tối đa còn có thể sống hai ba năm, giống như Cừu thiếu hiệp nói, một bộ xương già, có giày vò cũng lật không nổi bọt nước. Sau này lão phu lập công chuộc tội, mai danh ẩn tích dạy Quyền Sư cho triều đình, triều đình để lão phu thọ hết chết già, sau khi chết an táng thích đáng."

Dạ Kinh Đường gật đầu:

"Vấn đề này cũng không lớn."

Liễu Thiên Sanh tiếp tục nói:

"Lão phu quyền pháp không dạy người tầm thường, chỉ truyền cho tông sư triều đình, triều đình phải truy nã Tưởng Trát Hổ quy án, hắn buôn lậu muối sắt ở biên quan, tội đáng chém."

Dạ Kinh Đường ngồi thẳng mấy phần, không ngờ tới Liễu Thiên Sanh lại muốn mượn đao triều đình báo thù rửa hận, hắn mở miệng nói:

"Nếu có cơ hội, không cần ngươi nói, triều đình cũng sẽ diệt Tưởng Trát Hổ, nhưng Lương Châu xuất quan dễ dàng, Tưởng Trát Hổ không có dễ bắt như vậy, triều đình chỉ có thể hết sức."

Liễu Thiên Sanh nói:

"Dạ đại nhân liệu sự như thần, tai mắt thông thiên, muốn tìm được Tưởng Trát Hổ không khó, bàn về thiên phú, Dạ đại nhân cũng không yếu hơn Tưởng Trát Hổ. Chỉ cần Dạ đại nhân giữ tín, chịu tra Tưởng Trát Hổ, chuyện này thật sự không khó."

Dạ Kinh Đường cẩn thận nghĩ nghĩ:

"Ta hết sức nỗ lực. Ngươi bàn giao bản án Ô Vương trước, công phu ngươi có thể giữ lại sau này giao cho triều đình."

Liễu Thiên Sanh đến nước này cũng không dài dòng nữa:

"Chuyện Ô Vương, lão phu biết cũng không nhiều. Lão phu có thể giúp đỡ Ô Vương làm việc là bởi vì dưới trướng Ô Vương có một dược sư từ Bắc Lương trốn tới, đồ đệ của Bắc Lương Y Thánh, tên là Trương Cảnh Lâm, có khả năng chữa khỏi vết thương cũ của lão phu."

Dạ Kinh Đường nhìn lên miệng giếng chào hỏi, để bộ khoái phía trên ném một quyển sổ màu đen xuống, lấy bút nhỏ ra, chăm chú ghi chép:

"Trương Cảnh Lâm này còn lợi hại hơn Vương thần y?"

Liễu Thiên Sanh lắc đầu:

"Trên đời liền không có tổn thương nào mà Vương thần y không thể trị, có cũng là thiếu dược liệu, mà không phải trị không được. Lão phu trước kia vụng trộm tới kinh thành, Vương thần y kêu lão phu đi tìm Tuyết Hồ Hoa, lão nhân gia ông ta có thể trị, nhưng không tìm được. Trương Cảnh Lâm thoạt nhìn không phải đại phu, thứ hắn dùng giống bí pháp kỳ môn, mặc dù không chữa khỏi tổn thương của lão phu nhưng lão phu tận mắt nhìn thấy hắn làm bí dược để tử tù võ nghệ thường thường công lực đại tăng, gần như tăng gấp mấy lần."

Dạ Kinh Đường dừng bút lại:

"Còn có loại thuốc này?"

Cừu Thiên Hợp nói:

"Có thể là dược vật đi đường tà đạo, tiêu hao thể phách trong thời gian ngắn, thương địch tám trăm tự tổn một ngàn."

Liễu Thiên Sanh gật đầu:

"Đúng là như thế, ăn hết không đến hai khắc đồng hồ thì chết. Nhưng mà tà môn bí dược dược lực lớn như thế, đời này lão phu lần đầu gặp, khuếch trương khí mạch toàn thân trong thời gian ngắn, lão phu ăn chỉ sợ cũng dám đi chạm Sơn Thượng Tam Tiên. Bởi vì dược hiệu giống như Tuyết Hồ Hoa, lão phu mới làm việc cho Ô Vương, chờ Trương Cảnh Lâm tìm được dược vật thay thế có thể chữa trị thương thế của lão phu."

Bình Luận (0)
Comment