Chương 410. Cảm Nhận
Dạ Kinh Đường đứng ở sau lưng, bàn tay dán phía dưới bánh bao, lấy pháp môn 'Thính Phong Chưởng' cẩn thận cảm nhận chi tiết.
Mặc dù cách hai lớp vải vóc nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng từng đường vân trên da thịt. Hô hấp thổ nạp, khí huyết chảy xuôi mang theo dao động yếu ớt cũng hiện ra trong lòng bàn tay, chăm chú cảm nhận, thậm chí có thể tạo dựng ra một bộ khí huyết kinh lạc trong đầu.
Dạ Kinh Đường nhắm mắt lại, giống như một lão trung y hết sức chăm chú xem mạch, cảm nhận một lát, sau đó không uốn nắn mà chỉ nói:
"Ta vừa mới học được Thính Phong Chưởng của Liễu Thiên Sanh, luyện xong, nhân thể khí mạch không thể giấu được hướng đi, điện hạ học cái này trước, sau này nghiên cứu chiêu thức hẳn là đơn giản hơn."
Vừa rồi Đông Phương Ly Nhân cũng không cảm thấy có kinh nghiệm với chuyện này, thấy Dạ Kinh Đường bắt đầu diễn luyện chiêu thức, cũng không có hỏi lung tung này kia, không nói một lời học theo chiêu thức.
Dạ Kinh Đường bởi vì có thể cảm nhận được tình huống khí mạch của Đông Phương Ly Nhân, dạy đơn giản hơn trước kia rất nhiều, không rõ chi tiết, chăm chú chỉ điểm chỗ đi nhầm, điều khiển uốn nắn tinh vi, dùng hai khắc đồng hồ dẫn Ngây Ngốc thăm dò mạch lạc vận khí của Thính Phong Chưởng.
Đông Phương Ly Nhân là lần đầu thể nghiệm tốc độ học tập của thiên chi kiêu tử, hết sức chăm chú diễn luyện, chờ nắm giữ đại khái, sau đó thử dùng pháp môn Thính Phong Chưởng nắm tay nhấn vào ngực Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường đứng thẳng tắp, dò hỏi:
"Như thế nào?"
"Ừm..."
Đông Phương Ly Nhân nhắm con mắt lại tra xét rõ ràng, cảm nhận khí mạch nơi ngực Dạ Kinh Đường, giống như vô số dòng giang hà, mặc dù đang chảy nhưng bởi vì đường sông quá mức thuận hoạt, không có bất kỳ gợn sóng gì, cho nên cảm thấy giống như đứng im bất động, hoàn toàn không sờ ra cái gì.
Dạ Kinh Đường nhìn ra vẻ mờ mịt nơi hai đầu lông mày của Ngây Ngốc, cổ tay nhẹ lật, nắm tay, khí kình tụ tập vào bàn tay.
Đông Phương Ly Nhân lập tức có phản ứng, hai đầu lông mày hiện ra ba phần kinh nghi, bàn tay mặc dù cách vải vóc lại có thể cảm nhận được một cổ khí kình mãnh liệt, giống như sông lớn lao nhanh, trong nháy mắt từ lòng bàn tay bao trùm chỗ chạy qua.
Dạ Kinh Đường cười hỏi:
"Có phải rất lợi hại hay không?"
Đông Phương Ly Nhân nhắm con mắt, chăm chú gật đầu:
"Đúng là danh bất hư truyền, so với công phu của Mạnh Giảo thì lợi hại hơn nhiều, ngươi lại làm ra chút phản ứng đi, đừng yên tĩnh như thi thể, bản vương có thể sờ được cái gì."
"Đỉnh phong vũ phu tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đều yên tĩnh như thi thể, chỉ cần không ra chiêu thì hô hấp cũng không bắt giữ được, để tránh bị đối thù nắm lấy sơ hở!"
"Bản vương biết, bây giờ cũng không phải đánh nhau."
Dạ Kinh Đường thấy vậy không còn cự tuyệt, đề khí thổ nạp, để Ngây Ngốc có thể nghiên cứu.
Đông Phương Ly Nhân đứng rất gần, gương mặt xinh đẹp và cánh môi hồng gần trong gang tấc, một cánh tay cảm nhận không được rõ ràng, cho nên đặt cả hai cánh tay lên trên ngực.
Dạ Kinh Đường cúi đầu nhìn Ngây Ngốc hết sức chăm chú, mùi thơm u lan hoa mai truyền vào chóp mũi, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra gợn sóng, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.
Đông Phương Ly Nhân nhíu mày cẩn thận cảm nhận, phát hiện khí huyết trong cơ thể Dạ Kinh Đường bắt đầu gia tăng tốc độ, nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn, rất nhiều bộ vị trong thân thể đều có dị động. Nàng thử sờ vào nơi có khí huyết sinh động nhất, kết quả phát hiện càng sờ thì khí huyết càng xao động, sau khi thử một lát thì nàng phát hiện dường như tất cả mọi thứ trong cơ thể Dạ Kinh Đường đều nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng biết Dạ Kinh Đường muốn cái gì, tay đi đến chỗ nào hắn sẽ vui vẻ, tay đi đến chỗ nào hắn sẽ thất vọng? ?
Lúc đầu, Dạ Kinh Đường hết sức chăm chú dạy chiêu thức, chậm rãi nhận ra tình huống trở nên là lạ - tay Ngây Ngốc đặt ở ngực, đi theo khí tức của hắn dao động mà xuất hiện động tác, chậm rãi hoạt động ở ngực, lực đạo vừa đúng, thủ pháp cẩn thận nhập vi, chuyên nhắm tới nơi khiến cho hắn vui vẻ.
Hắn muốn ngăn chặn khí huyết dần dần xao động, kết quả phát hiện ngộ tính của Ngây Ngốc cực kỳ cao, vậy mà biết suy một ra ba, tìm địa phương châm ngòi, tỉ như tay mò đến cơ ngực, còn dần dần thăm dò xuống dưới...
Mẹ nó.
Dạ Kinh Đường không thể chịu đựng được cảnh bị trêu chọc như thế này, mở miệng nói:
"Điện hạ, ngươi luyện như vậy là không đúng, đi nhầm phương hướng rồi."
Đông Phương Ly Nhân không cảm thấy phương hướng không đúng, có thể khống chế thân thể của Dạ Kinh Đường, đối với nàng thì như vậy đã cực kỳ lợi hại, nàng tràn đầy phấn khởi cẩn thận nghiên cứu, còn âm lùng lên tiếng nói:
"Ngươi ngay cả chút định lực như thế cũng không có, sau này lỡ như gặp được nữ cao thủ, đối phương dùng mỹ nhân kế, há ngươi không phải sẽ bị mất mạng tại chỗ? Đứng vững!"