Chương 409. Tư Chất Bát Khôi 2
Liễu Thiên Sanh đứng chắp tay, giảng giải:
"Vũ phu xuất thủ, trước phải đề khí. Thiên Hợp Đao khi cơ bắp đối phương phát lực xuất hiện dị động mới có thể làm ra phản ứng, chiêu này của lão phu nhanh hơn, quyền cước không động nhưng có thể thăm dò chiêu thức đối phương, cho nên Dạ đại nhân giao thủ với lão phu, liều kỹ pháp vĩnh viễn chậm hơn lão phu nửa bước, có thể thắng dựa vào thể phách cường thịnh."
"Chiêu này khuyết điểm là cận thân, ưu điểm cũng là như thế. Song quyền đụng vào nhau, không gian biến chiêu không có bao nhiêu, đối thủ biến chiêu lão phu biết sớm, lão phu biến chiêu đối thủ phá chiêu, lão phu vẫn biết sớm, đây cũng là vốn liếng năm đó lão phu vấn đỉnh quyền cước nhất đạo."
Dạ Kinh Đường như có điều suy nghĩ gật đầu, cẩn thận cảm nhận xúc cảm từ mu bàn tay, khẽ động trước, lại phát hiện bàn tay Cừu Thiên Hợp nhẹ như sa mỏng, hoàn toàn không đụng tới.
Mà Cừu Thiên Hợp lập tức đánh trả, Dạ Kinh Đường cũng là như thế.
Hô hô ~~
Trong nhà tù nhấc lên một chút gió nhẹ, Dạ Kinh Đường và Cừu Thiên Hợp đứng đối mặt nhau, tay phải dựa chung một chỗ đẩy chưởng qua lại.
Bởi vì ngươi biến chiêu ta phải biến chiêu, ta biến ngươi cũng phải biến, đẩy tay qua lại kết quả chính là tốc độ càng lúc càng nhanh, xem ai phản ứng theo không kịp trước.
Cừu Thiên Hợp thiên phú không kém, lại có lịch duyệt, ứng đối chiêu thức ra sao đã luyện thành bản năng cơ bắp, tốc độ phản hồi tất nhiên không chậm.
Mà Dạ Kinh Đường mặc dù chỉ dựa vào phản ứng nhưng tốc độ đề khí nhanh không tưởng, Cừu Thiên Hợp vừa cảm nhận khí mạch dao động, lực lượng đã ép đi lên, gần như không cho cơ hội phản ứng.
Trong lòng hai người đều có áp lực, đề phòng đả thương mặt mũi người trong nhà, chưa phân ra cao thấp, hai người đã ăn ý ngừng tay.
Dạ Kinh Đường chắp tay khen ngợi:
"Chiêu này tạo nghệ cao, đời Dạ mỗ hiếm thấy, bái phục."
Cừu Thiên Hợp cũng chắp tay:
"Liễu lão danh bất hư truyền, chỉ là hỏa hầu giấu giếm trong chiêu này đã đủ Cừu mỗ cân nhắc mấy năm."
Liễu Thiên Sanh đúng là già, nhưng công phu lại là hàng thật giá thật công phu thật, trong mắt có chút kiêu ngạo, ngồi xuống lần nữa nói:
"Đây là chiêu thức lão phu nghĩ ra vài thập niên trước, lão phu tung hoành giang hồ tám mươi năm, lắng đọng cũng không chỉ bao nhiêu đó. Nhưng mà lão phu dạy xong, đối với triều đình thì không còn giá trị, cho nên phải chậm rãi dạy, trước khi chết mới có thể dạy bản lĩnh cuối cùng, Dạ đại nhân chớ để trong lòng."
Dạ Kinh Đường thấy vậy cũng không nhiều lời, theo Cừu Thiên Hợp phi thân mà lên, rời khỏi địa lao.
Thiên phú của Ly Nhân!
Hô hô ~~
Hai đạo nhân ảnh từ miệng giếng xông ra, rơi vào trong địa thất.
Dạ Kinh Đường đóng hàng rào sắt lại, đi ra khỏi cửa nhà lao, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, cảm nhận xúc cảm tinh tế tỉ mỉ như tơ.
Cừu Thiên Hợp hai tay để sau lưng sóng vai đi bên cạnh, quay đầu nhìn về phía địa lao đen ngòm:
"Trước kia cảm thấy nơi này xúi quẩy, đời này không muốn tới lần thứ hai, bây giờ phát hiện nơi này vẫn là phong thuỷ bảo địa, ai có bản lĩnh học được bản lĩnh toàn bộ tầng hai chính là học được bách gia chi trường!"
"Cừu đại hiệp muốn ở lại chỗ này đào tạo sâu?"
"Cái này thì miễn đi, công phu cho dù tốt cũng là bản sự dùng để mưu sinh, so ra kém giang hồ tiêu dao!"
"Ha ha..."
Dạ Kinh Đường đi ra địa lao, sau đó châm chước một chút:
"Cừu đại hiệp một thân hiệp danh, trả tự do cho Cừu đại hiệp vấn đề cũng không lớn. Nhưng Cừu đại hiệp dù sao cũng là triều đình đặc xá, nếu như trở về Thiên Nam, phong thanh truyền đến giang hồ, triều đình khó giữ mặt mũi."
Cừu Thiên Hợp 'Biết 'Dạ Kinh Đường là nội ứng của Bình Thiên Giáo’, trong lòng ra vẻ hiểu rõ, cười nói:
"Lão phu biết tránh hiềm nghi. Sau này phân rõ giới hạn với Bình Thiên Giáo, đi chỗ khác du lịch, để tránh ảnh hưởng tới tiền đồ tiểu tử ngươi."
Dạ Kinh Đường thấy vậy không có căn dặn nhiều, tạm biệt, sau đó đem khẩu cung giao cho Đế Thính tóc trắng, lại về Minh Ngọc Lâu.
Ra ngoài bận bịu công sự, thời gian cộng lại cũng không đến nửa canh giờ.
Trong đại sảnh Minh Ngọc Lâu, Đông Phương Ly Nhân cầm Hắc Lân Thương, vẫn đang chăm chú diễn luyện chiêu thức, mặc dù còn không có mò rõ nhưng đã có mấy phần thần vận, động tác bổ thương rất lớn, tạo ra tiếng xé gió trên không trung.
Dạ Kinh Đường đi vào diễn võ trường, quan sát tỉ mỉ, sau đó ánh mắt khen ngợi:
"Điện hạ ngộ tính coi như không tệ."
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy câu khích lệ này không dễ nghe, hoành thương triển khai tư thế một lần nữa, dò hỏi:
"Tư thế của bản vương còn có vấn đề gì không?"
Dạ Kinh Đường đi tới sau lưng Ngây Ngốc dáng người cao gầy, hơi dò xét một chút, song tay vịn chặt eo, lung lay trước sau, kết quả Ngây Ngốc nhánh hoa run rẩy, hắn cau mày nói:
"Điện hạ là chủ nghĩa hình thức, gió thổi sẽ đổ."
Đông Phương Ly Nhân hít một hơi thật sâu, hai chân ghìm chặt đất, kéo căng hai chân, phát hiện tay Dạ Kinh Đường thuận phần bụng bằng phẳng trượt, hình như lại muốn sờ bánh bao, ánh mắt giật giật, cố gắng hết sức làm ra vẻ không có gì.
Nhưng lần này tay Dạ Kinh Đường trượt đến dưới xương sườn thì không mạo phạm, cẩn thận cảm nhận.
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường đi ra ngoài một chuyến, bỗng nhiên lại quy củ, nhắc nhở:
"Ngươi dạy công phu cũng không cần nghĩ quá nhiều."
"Xuỵt!"