Chương 417. Như Trẫm Đích Thân Tới
Dạ Kinh Đường đi vào dưới mái hiên đẩy cửa vào, có thể thấy được phòng chính được dọn dẹp chỉnh chỉnh tề tề, chính giữa trên la hán sạp đãi khách còn để mâm đựng trái cây còn tươi.
Dạ Kinh Đường cởi bội đao từ bên hông xuống, đi tới trước mâm đựng trái cây, cầm một trái táo xanh được rửa sạch, xoay người đến phòng ngủ tây phòng, vừa định gặm quả táo thì bước chân dừng lại.
Phòng ngủ chia trong ngoài và ở giữa, ở giữa là vách ngăn gỗ lim hình tròn, có treo rèm châu.
Gian ngoài đặt bàn tròn, ghế nhỏ, đế đèn, phòng trong thì là một cái giường, treo màn màu lam nhạt.
Trong phòng được nha hoàn dọn dẹp không nhuốm bụi trần, nhưng màn vốn nên chỉnh chỉnh tề tề treo ở trên trướng câu lại buông xuống, không nhìn thấy động tĩnh nội bộ giường chiếu.
Dạ Kinh Đường lâu dài áp tiêu, trong lòng tính cảnh giác rất cao, nghiêng tai lắng nghe, không thấy bên trong giường chiếu có bất kỳ động tĩnh gì, trong lòng đánh giá là nha hoàn sợ muỗi chui vào nên buông xuống, đi tới trước mặt, dùng chuôi đao đẩy màn ra.
Cử động lần này vốn là theo thói quen nghề nghiệp, tùy ý kiểm tra chỗ ở, nhưng màn đẩy ra, phát hiện trên giường có một nữ nhân!
Nữ nhân dáng người rất cao, tóc đen dài như mực được dây cột tóc buộc sau đầu, khoác ở trên lưng, từ mặt bên có thể phát hiện bánh bao cực kỳ lớn, vòng eo lại tương đối thon, dưới lưng đường cong, sức kéo kinh người.
Trong phòng không có đèn đuốc, mượn ánh trăng từ giấy dán cửa sổ chiếu vào nhìn không rõ, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy nữ nhân mặc một bộ váy đỏ lớn, đơn giản đến không có chút trang sức, lúc này đang dùng tay chống mặt, nằm nghiêng trên giường.
Dạ Kinh Đường mặc dù không phải lần đầu gặp được nữ nhân không rõ lai lịch trên giường mình nhưng vẫn không kịp đề phòng, triệt thoái phía sau, đến bên cạnh rèm châu, tay trái cầm đao, tay phải nắm chặt chuôi đao vận sức chờ phát động.
Mà táo xanh vốn cầm trong tay cũng mất khống chế, rơi xuống mặt đất.
Vừa rơi được mấy tấc, ngọc thủ trắng nõn từ trong màn nhô ra, vững vững vàng vàng chụp được quả táo, sau đó thu về.
Răng rắc ~
Nghe tiếng chậm rãi cắn một cái.
Trong nháy mắt, Dạ Kinh Đường tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được nhịp tim, nhưng mà lại nhanh chóng kịp phản ứng:
"Ngọc Hổ Cô Nương? !"
"Ừm!"
Trong màn vang lên tiếng trả lời của ngự tỷ thục mỹ có ba phần lười biếng trong đó:
"Tiểu nữ tử không mời mà tới, mong rằng Dạ công tử đừng ghét bỏ."
Dạ Kinh Đường thả lỏng chuôi đao, biểu cảm quái dị —— Ngọc Hổ không mời mà tới, hắn cũng không ghét bỏ, nhưng một tuyệt thế nữ cao thủ hơn nửa đêm leo lên trên giường hắn.
Nếu không phải tới giết hắn, như vậy chính là đến ngủ hắn...
Dạ Kinh Đường chần chừ một lúc, buông bội đao xuống, lấy cây châm lửa ra đốt đèn:
"Ta sao lại ghét bỏ, vết thương trên người Ngọc Hổ Cô Nương như thế nào rồi?"
Ngọn đèn vàng chiếu sáng từng nơi hẻo lánh trong phòng, xuyên thấu qua khe hở của màn, có thể nhìn thấy vòng eo váy đỏ.
"Đã không sao. Ngồi đi, có một số việc muốn tâm sự với ngươi."
Dạ Kinh Đường cảm thấy Ngọc Hổ kẻ đến không thiện, không có đẩy màn ra ngồi bên giường mà là ra ngoài gian giữa lấy một cái ghế tròn, đặt ở đầu giường, cách màn nói chuyện:
"Ngọc Hổ Cô Nương, chuyện ngày hôm qua ta không thẹn với lương tâm, nếu ngươi tới tìm ta phụ trách..."
Đại Ngụy Nữ Đế nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ tự nhiên mà lười biếng, tựa như nằm trên giường mình triệu kiến nội thần:
"Đừng suy nghĩ nhiều, ta tới là Thánh thượng có chuyện quan trọng an bài cho ngươi, nói xong ta sẽ đi."
"Chuyện gì?"
"Ngươi đưa tay vào."
Dạ Kinh Đường chần chờ, vẫn kiên trì vén màn lên, đưa bàn tay vào.
Sau đó trên tay bị đặt một vật nặng lên, còn có nhiệt độ cơ thể.
Dạ Kinh Đường thấy không phải đồ kỳ kỳ quái quái gì, nhẹ nhàng thở ra, nắm tay lấy ra dò xét, thấy lòng bàn tay có một cái lệnh bài thuần kim, mặt sau là phù điêu long đầu, chính diện là 'Như trẫm đích thân tới '...
Dạ Kinh Đường biết phân lượng của lệnh bài này, trong lòng không khỏi quái dị.
Tay trái 'Yến hồn bất diệt', tay phải 'Như trẫm đích thân tới '!
Sau này hắc bạch lưỡng đạo sợ là có thể trực tiếp đi ngang, nhưng nếu như chơi quá mức… Dạ Kinh Đường dò xét kim bài một chút, sau đó cười nói:
"Cái lệnh bài này không đơn giản, Thánh thượng có chuyện gì muốn bàn giao?"
Răng rắc ~
Đại Ngụy Nữ Đế gặm táo xanh, nhai kỹ nuốt chậm, sau đó mới mở miệng nói:
"Hôm qua chuyện Ô Vương thế tử đã bại lộ, chắc chắn tin tức được đưa đi Ô Châu trong đêm. Ô Vương không có thực lực tạo phản, cũng sẽ không đến kinh thành đền tội, nhận được tin tức chắc chắn bỏ chạy."
"Thánh thượng muốn ta đi bắt Ô Vương?"
"Thánh thượng chỉ muốn danh chính ngôn thuận thu hồi Phong Quốc, Ô Vương cũng không quan trọng. Nhưng mà Ô Vương trù tính lâu như vậy, dưới tay chuẩn bị rất nhiều, hẳn là sẽ chuyển vào chỗ tối tiếp tục mưu đồ. Những chuyện này triều đình sẽ đi thanh trừng kết thúc công việc, chuyện ngươi phải làm chính là một chuyện khác."
Dạ Kinh Đường dò hỏi:
"Chuyện gì?"
"Dưới tay Ô Vương có một môn khách tên là Trương Cảnh Lâm, hư hư thực thực nghiên cứu ra vật thay thế Tuyết Hồ Hoa. Vật này rất quan trọng, ngươi phải nghĩ cách tìm ra người, tra rõ việc này. Nếu là thật, phải đem người sống về."