Chương 416. Nữ Đế Quan Sát
Nếu như có thể tìm được vật thay thế, lượng lại đủ lớn, ám thương trên người vô số quân nhân sẽ đỡ hơn.
Mà nàng tự nghĩ ra Minh Long Đồ, vừa xảy ra chuyện, thứ đầu tiên bị thương chính là khí mạch toàn thân, trong quốc khố còn sót lại chút Tuyết Hồ Hoa này phải giữ lại xâu mệnh, hoàn toàn không dám dùng, chỉ có thể dựa vào Dục Hỏa Đồ bản thiếu ngạnh kháng.
Có vật thay thế, cho dù dược hiệu chỉ có một phần trăm cũng tốt hơn không có thuốc chữa, có thể chống đỡ thêm một chút thời gian. Nữ Đế lông mi giật giật, suy nghĩ thêm chút, sau đó lại hỏi:
"Tuyết Hồ Hoa lần trước nở hoa là ở khai quốc, bây giờ một giáp qua, có phải lại sắp nở hoa rồi hay không?"
Vương thái y nói:
"Theo suy tính, trong hai năm tới. Nhưng mà bây giờ Thiên Lang Hồ ở hạt cảnh Bắc Lương, bị trọng binh Bắc Lương trấn giữ. Thánh thượng và Bắc Lương ngưng chiến thông thương chỉ mấy năm, bây giờ xuất binh, chỉ sợ không ổn."
Nữ Đế thấy vậy không nói nhiều, một lát sau, Vương thái y được cung nhân hộ tống rời đi.
Nữ Đế âm thầm châm chước thật lâu, đứng dậy trở lại tẩm điện, đổi một bộ váy dài đỏ rực, búi tóc cũng đổi thành kiểu dáng nhẹ nhàng khoan khoái già dặn, một mình nhảy lên cung các, vô thanh vô tức rời khỏi hoàng thành.
Nữ Đế võ nghệ siêu phàm tuyệt thế, trước kia cũng thường xuyên một mình đi dạo trong kinh thành, bởi vì thích thi từ ca phú, chỗ thường đi là văn hội Ngô Đồng Nhai, nhưng mà chưa từng hiển thánh —— nguyên nhân cũng không phải là Nữ Đế khiêm tốn mà là ở cầm kỳ thư họa một đạo, nàng không có vốn liếng khoa trương.
Nữ Đế nhẹ nhàng lên xuống trên không thành trì, tới trước Hắc Nha, tìm được Đế Thính tóc trắng, hỏi thăm tung tích Dạ Kinh Đường, sau đó đi tới Thiên Thủy Kiều.
Ánh trăng treo trên đầu cành, Thiên Thủy Kiều người đi đường rất nhiều, chỗ sâu trong ngõ nhỏ Bùi gia cũng rất là náo nhiệt.
Nữ Đế vô thanh vô tức rơi xuống tường rào, có thể thấy được cái bàn ngắm cảnh trong tây trạch, một kiều kiều tiểu thư và ba tên nha hoàn ngồi ở bên trong, đang nghiêm túc huyết chiến đến cùng, bên cạnh còn có một con Chim Chim lớn ngồi xổm.
"Yêu Kê!"
"Chít chít?"
"Không có gọi ngươi!"
Mà sân sau, trong tiểu hoa viên, một thục mỹ nữ tử phong kiều quốc mị đi bên cạnh một lão phu nhân, trên mặt lộ vẻ buồn rầu nói:
"Đại tẩu, ta là cô nương chưa xuất các, đi qua đó thì còn thể thông..."
"Kinh Đường đã nói kêu ngươi qua ở, ý tứ rõ ràng như vậy, ngươi nhăn nhó cái gì? Ngươi còn như vậy, ta sẽ giúp ngươi..."
"Ai, đại tẩu, ngươi an bài như vậy, ta cũng hết cách, nghe lời là được..."
Nữ Đế liếc nhìn một vòng, không có tìm được tung tích của Dạ Kinh Đường trong nhà lớn nên đợi ở trong đám kiến trúc.
Ước chừng một canh giờ mới phát hiện một con ngựa từ sau ngõ hẻm yên lặng đi tới.
Thân mặc hắc bào Dạ Kinh Đường ngồi ở phía trước, lưng eo thẳng tắp tinh thần vô cùng tốt.
Mà phía sau thì là một mỹ nhân tuyệt sắc mặc váy mùa hè màu xanh, ngồi ở sau lưng, trên đùi có một gói nhỏ, gương mặt dựa lưng Dạ Kinh Đường, nhìn hữu khí vô lực.
Nữ Đế nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng cô nương này ngã bệnh, nhưng cẩn thận nhìn lại lại thấy không đúng.
Ngựa đi vào khu vực gần Bùi gia, Dạ Kinh Đường dừng lại, mỹ nhân áo xanh nhảy xuống, chân còn mềm nhũn, sau đó lông mày dựng lên, dùng tay đánh Dạ Kinh Đường một chút:
"Trở về lấy đồ, ngươi đừng có làm loạn."
Nói xong cũng cầm gói nhỏ, vùi đầu bước nhanh vào Bùi gia.
Nữ Đế chớp chớp con ngươi, cảm thấy chắc chắn là Dạ Kinh Đường ra ngoài hẹn hò với người trong lòng, sau đó hôn hôn sờ sờ.
Nữ Đế bí mật quan sát một lát, thấy Dạ Kinh Đường xuống ngựa, thương lượng với nha hoàn, sau đó một mình đi đến một gian đình viện, vô thanh vô tức đi theo.
Ngân Nguyệt như câu, trong trạch viện khi thì có thể nghe được tiếng chào hỏi của nha hoàn:
"Dạ thiếu gia "
"Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút..."
Dạ Kinh Đường xuống ngựa, sau đó đầu tiên là đến tây trạch xem, phát hiện Vân Ly thua tê cả da đầu, cũng bắt đầu nhờ Chim Chim hỗ trợ sờ bài, vừa lòng thỏa ý rời đi, đi đến đông trạch.
Dạ Kinh Đường là thiếu gia Bùi gia, tuổi đã lớn không thể ở trong hậu trạch, hai ngày trước trở về đã khuya, cũng không để ý quy củ, trực tiếp ngủ ở trên giường Ngưng Nhi.
Mà hôm nay rảnh rỗi ở nhà nghỉ ngơi, hiển nhiên hắn không thể nghênh ngang đi đến trong viện Tam Nương ở, phải dựa theo quy củ ở trong đông trạch viện.
Bùi gia đông trạch rất lớn, nghĩa phụ Bùi Viễn Phong ở đây khi còn nhỏ, bây giờ chỉ có một mình Bùi Lạc, Bùi Lạc đi học, nơi này không có người.
Dạ Kinh Đường vào kinh thành, Tam Nương muốn cho hắn ở lại Bùi gia, hai tháng trước dọn dẹp phòng xong, mấy lần thay y phục váy cũng ở nơi đây, nhưng không có ngủ lại ở chỗ này.
Dạ Kinh Đường theo hành lang đi vào đông trạch, đuổi mấy tiểu nha hoàn vụng trộm chạy tới phục vụ đi, một mình đi tới bên ngoài phòng của hắn.
Phòng đối diện cửa phòng Bùi Lạc, ở giữa là phòng chính, phía đông thư phòng phía tây là phòng ngủ, ban đêm cửa sổ đen ngòm không có chút tiếng vang.