Chương 419. Trước Khi Lên Đường
Nữ Đế hơi híp mắt lại:
"Ý là ngươi sờ soạng ta nửa ngày, cái gì cũng không có mò ra?"
Dạ Kinh Đường vốn định giải thích một chút, nhưng cuối cùng vẫn thẳng thắn nói:
"Đúng là như thế. Nhưng mà ta chỉ sờ bả vai, dự tính ban đầu là muốn giải quyết ám thương cho ngươi."
Nữ Đế không tiếp tục so đo, khoát tay nói:
"Thương thế của ta rất khó trị, ngươi đi bắt Trương Cảnh Lâm về rồi bàn tiếp."
Dạ Kinh Đường đứng dậy, cầm lấy kim bài 'Như trẫm đích thân tới' nhìn một chút:
"Ta cùng xuất phát với Tĩnh Vương hay là?"
"Tĩnh Vương dẫn theo lục bộ triều thần ngồi quan thuyền, đi chậm rãi. Bây giờ có thể Ô Vương đã nhận được tin tức, chờ ngươi đuổi tới Ô Châu, hắn đã thoát khỏi Kiến Dương Thành, ngươi đi sớm một ngày, độ khả thi lớn hơn một phần."
Dạ Kinh Đường cất lệnh bài, xoay người nói:
"Hiểu, ta về lấy đồ xong lập tức lên đường."
Đại Ngụy Nữ Đế hơi đưa tay:
"Đi thôi."
Dạ Kinh Đường chuẩn bị đi ra rèm châu, nhưng mà nhìn thấy bày biện trong phòng, lại cảm thấy không đúng, quay đầu:
"Ngọc Hổ Cô Nương, đây là giường của ta."
"..."
Nữ Đế chớp chớp hai con ngươi mị ý ngàn vạn, vốn định nói 'Trong thiên hạ đều là vương thổ', nhưng nói như vậy có chút quá bá đạo, doanh doanh đứng dậy, đứng trước mặt Dạ Kinh Đường, dặn dò:
"Dù có thể điều động nhân mã quan phủ, chuyện này vẫn hung hiểm. Ngươi nên lấy an nguy của mình làm trọng, phải cẩn thận."
"Ta có chừng mực."
"Chuyện này hoàn thành, ngươi muốn ban thưởng cái gì?"
Dạ Kinh Đường vốn muốn nói không cầu danh lợi nhưng chuyện này hiển nhiên không có khả năng, hắn suy tư một chút, thử hỏi thăm:
"Ta có hai hồng nhan tri kỷ, cũng muốn học Ngọc Cốt Đồ, Ngọc Hổ Cô Nương cảm thấy chuyện này có khả năng hay không?"
Đại Ngụy Nữ Đế thấy lúc này mà Dạ Kinh Đường còn nghĩ đến vợ, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán:
Khả năng nhìn người của trẫm đúng là độc ác, quyền tiền danh sắc, tiểu tử này đúng là chỉ cần sắc.
Đại Ngụy Nữ Đế nghĩ nghĩ, mặt đối mặt tới gần mấy phần, tiến đến bên tai Dạ Kinh Đường, ý vị thâm trường nói:
"Ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể cho ngươi."
Làn gió thơm như lan thổi vào vành tai, Dạ Kinh Đường đứng thẳng mấy phần, cảm thấy Ngọc Hổ Cô Nương đang dụ dỗ hắn, nhanh chóng thối lui nửa bước, đang muốn nói 'Cô nương xin tự trọng!’.
Kết quả còn chưa mở miệng thì phát hiện tuyệt đại giai nhân váy đỏ nhấc rèm châu lên đi ra cửa, chỉ để lại hương hoa mai nhạt còn sót lại trong phòng
Thiên nhai như lâm tàng quỷ ảnh, thiềm cung dạ sát Hãn Long Thành.
Long thành dạ sát (hoàn)
Ô sơn mây vũ quyển hàn thương cô đảm nhập ô sơn, khu sói trục hổ phá Hiên Viên!
Trước khi lên đường!
Đêm khuya, Văn Đức Kiều.
"Đông đông đông ~~~ "
Nửa đêm, một loạt tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài Vương gia y quán đã tắt đèn.
Phòng thủ học đồ mở cửa hông y quán ra, nhìn thấy ngoài đường có hai nữ tử đội mũ trùm, nghi hoặc hỏi thăm:
"Hai vị cô nương, các ngươi là…"
"Ta là gia quyến của phó chỉ huy sứ Hắc Nha Dạ đại nhân, tới lĩnh chút thuốc trị thương, không biết bây giờ Vương phu nhân có thuận tiện hay không?"
"A, cô nương chờ một lát."
Học đồ nhìn thấy lệnh bài Hắc Nha, không có nhiều lời, vội vàng chạy về Vương gia đại trạch phía sau.
Một lát sau, bên trong Vương gia y quán đèn đuốc sáng trưng.
Vương phu nhân có chút buồn ngủ, phe phẩy quạt nhỏ mở đại môn y quán ra.
Kẹt kẹt, ngoài cửa, Bùi Tương Quân và Lạc Ngưng đều tháo mũ trùm xuống:
"Vương phu nhân."
"Nha, Ngưng Nhi cô nương, Bùi tiểu thư, các ngươi tới lấy thuốc cho Dạ đại nhân?"
Lạc Ngưng cũng coi như trước lạ sau quen, gật đầu thi lễ:
"Kinh Đường có chuyện, phải ra cửa một chuyến. Muộn như vậy còn qua quấy rầy, xin Vương phu nhân thứ lỗi."
"Không sao. Triều đình quân lệnh như núi, tướng quân vừa đại hôn còn không có động phòng thì đã bị vội vã kéo đi biên quan cũng có, như vậy cũng không thể nói là quấy rầy."
Vương phu nhân sắc mặt ấm áp, mời hai người đi vào, dẫn đi tới một gian phòng nhỏ bịt kín ở hậu phương.
Bên trong phòng nhỏ toàn là hộp thuốc, Vương phu nhân thấy hai người lần đầu tiên tới, còn giới thiệu:
"Những dược vật này đều là triều đình phát bạc, Vương thái y tự tay điều phối, Dạ công tử lĩnh thì được, nhưng nhớ đừng cầm đến chợ đen bán. Trước kia một đại nhân trong Lục Phiến Môn lấy một bình Bạch Hoàng Đan ra ngoài bán một ngàn lượng bạc. Kết quả bị phát hiện, tháo quan phục tại chỗ, ngồi xổm nửa năm mới ra ngoài..."
Bạch Hoàng Đan là thần dược giải độc, bình thường rắn độc vân vân thuốc đến bệnh trừ, giang hồ độc dược cho dù giải không xong cũng có thể ngăn chặn khí huyết, kéo tầm vài ngày để tìm đại phu, có thể nói là một trong số thuốc trị thương thiết yếu của cao thủ giang hồ.
Bùi Tương Quân trước kia còn tới mua mấy lần, nghe vậy dò hỏi:
"Bạch Hoàng Đan không phải bên ngoài cũng có bán sao?"
"Học đồ phối và Vương thái y tự tay phối có thể giống nhau sao? Còn nữa, phối thuốc cho đại nhân triều đình, dùng sừng tê giác Nam Cương, có thể giải bách độc. Bên ngoài bán Bạch Hoàng Đan lượng quá lớn, giết sạch tê giác trong thiên hạ cũng không đủ người giang hồ chà đạp, đều là dùng sừng trâu nước thay thế, chỉ có không đến nửa thành dược hiệu."