Chương 420. Trước Khi Lên Đường 2
Bùi Tương Quân bừng tỉnh đại ngộ, dò hỏi:
"Loại thuốc đặc cung này không bán ra ngoài?"
"Gom góp dược liệu, lại đưa tiền xem bệnh, y quán có thể phối, nhưng mà là ta cầm đao."
"Vương thái y lớn tuổi, vương hầu tướng lĩnh Văn Đức Kiều nhiều, phải sắp xếp thành hàng, không nhận những đơn này."
Vương phu nhân tìm kiếm thuốc giải độc, cầm máu, trị nội thương, ngoại thương, cường hiệu nâng cao tinh thần vân vân trong ngăn kéo, chứa trong một cái hộp thuốc nhỏ bằng da, lại lấy ra ba cây kim châm để vào đó:
"Dạ đại nhân là tứ phẩm võ chức, những vật này có thể lĩnh, nhưng ra ngoài nếu như không dùng tới thì phải để nguyên đem về. Làm mất hoặc là dùng không có nguyên nhân đều phải chịu trách nhiệm."
"Được."
Vương phu nhân phối thuốc xong, cầm hộp thuốc nhỏ bằng da ra khỏi phòng, nghĩ nghĩ lại đưa cho Bùi Tương Quân, kiểm đếm số lượng, sau đó kéo Lạc Ngưng qua một bên, nhỏ giọng hỏi thăm:
"Ngưng Nhi cô nương cảm thấy gần đây như thế nào?"
Lạc Ngưng hiểu ý Vương phu nhân, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tam Nương đang kiểm tra dược vật một chút, nói ngắn gọn:
"Còn được. Hương Phi Lộ, rất trượt ..."
Vương phu nhân lộ ra ý cười, nhìn về phía bánh bao của Lạc Ngưng.
"Dùng ở chỗ này?"
Lạc Ngưng nói về chuyện của phụ nữ đã kết hôn thì có chút xấu hổ, nói khẽ:
"Ta cũng không biết dùng như thế nào. Cho hắn, hắn xoa lên ngực ta, sau đó... Vương phu nhân cũng thử?"
Vương phu nhân khẽ vung quạt tròn:
"Chuyện này không bàn, ta chỉ nghe được phương pháp này từ phu nhân chỗ Văn Đức Kiều. Ừm... thật ra thì phương pháp dỗ tướng công vẫn rất nhiều."
"Ồ?"
Vương phu nhân thấy Ngưng Nhi cô nương cảm thấy hứng thú, đến sau quầy, lấy một cái hộp thuốc đưa cho Lạc Ngưng, sau đó tiến đến bên tai nhẹ giọng nói nhỏ.
Lạc Ngưng nghiêng tai lắng nghe, hiểu được ý ngọc thụ hậu đình là gì thì sắc mặt đỏ lên, khó có thể tin nhìn Vương phu nhân:
"Vương phu nhân, ngươi..."
Vương phu nhân mặt cũng có chút đỏ, nói khẽ:
"Ta cũng nghe phu nhân ở Văn Đức Kiều nói, loại chuyện đó lần đầu tiên thì hơi xấu hổ, sau khi quen thuộc còn rất thú vị, không ít nam nhân đều thích người dùng thuốc theo cách ta nói, cam đoan không nhuốm bụi trần, còn nhuốm máu đào hương, cũng sẽ không bị thương..."
Lạc Ngưng quả thực không ngờ tới, nhìn như lương y từ mẫu Vương phu nhân lại rành rọt như vậy:
"Ừm, suy cho cùng thì chuyện này có chút… phu nhân ở Văn Đức Kiều không có mấy phương pháp lấy lòng tướng công ổn hơn một chút hay sao?"
Vương phu nhân cảm thấy Ngưng Nhi cô nương trước mắt quá ngây thơ, không biết cái gì hết, quay trở về lấy một cái bình thuốc nhỏ, nhỏ giọng nói nhỏ.
Lạc Ngưng nghiêng tai lắng nghe —— ý chính là cạo sạch phần lông phía dưới? ?
Lạc Ngưng trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cúi đầu nhìn về phía dưới thắt lưng Vương phu nhân.
Vương phu nhân vội vàng dùng cây quạt ngăn ánh mắt của nàng:
"Đây là thuốc chuẩn bị cho phu nhân ở Văn Đức Kiều, ta chưa bao giờ dùng qua. Ta thấy Ngưng Nhi cô nương và Bùi tiểu thư thân thể cũng đẹp, nếu dùng cái này, có thể nói là giống như trời sinh, chắc chắn nam nhân sẽ thích."
"Nam nhân sao lại thích như thế... nếu như hối hận thì làm sao bây giờ?"
"Hối hận cũng không sao, qua một thời gian ngắn sẽ khôi phục, thu phóng tự nhiên, tiến thối có chừng mực, còn có ưu thế hơn trời sinh."
Bùi Tương Quân kiểm kê xong dược vật, phát hiện Ngưng Nhi và Vương phu nhân tụ cùng một chỗ xì xào bàn tán, rõ ràng là nói lén nàng, có chút nghi hoặc:
"Ngưng Nhi?"
Lạc Ngưng vội vàng đứng thẳng, cất đồ:
"Quấy rầy Vương phu nhân, có chuyện quan trọng trong người, chúng ta cáo từ trước."
"Đi thong thả."
Đồng thời, lúc này, bên ngoài Tĩnh vương phủ.
Trăng sáng sao thưa, trên đường đá trắng dài đã không có người đi đường, xe ngựa xa hoa dừng sát ở bên đường, bên cạnh là một thớt tuấn mã đen như mực, xe ngựa treo bọc hành lý và trường thương được một miếng vải đen bao lại.
Trong xe đèn sáng, cửa sổ hiện ra hai bóng người sóng vai ngồi cùng nhau, lời nói từ trong đó truyền ra:
"Thánh thượng cho bản vương làm Ai Soa, dẫn theo triều thần đi Ô Châu, phải làm xong chuyện. Chắc chắn Ô Vương đã chạy, phải có người qua đó trước để điều tra..."
Dạ Kinh Đường ngồi ở bên cạnh cửa sổ xe, bên người là Chim Chim ngủ gà ngủ gật, bởi vì đã biết được nội tình từ Ngọc Hổ, trong lòng không ngạc nhiên chút nào, chỉ là chăm chú lắng nghe Đông Phương Ly Nhân dặn dò, sau đó gật đầu:
"Điện hạ yên tâm, ta lập tức xuất phát, tranh thủ hoàn toàn giải quyết chuyện này trước khi điện hạ đến Ô Châu, để cho điện hạ đại triển thần uy trước mặt triều thần."
Đông Phương Ly Nhân cảm thấy Dạ Kinh Đường rất hiểu chuyện, nhưng cũng không phải rất hiểu chuyện, nói quá thẳng.
Tự mình đa tình, Đông Phương Ly Nhân cũng không có so đo, chỉ là lạnh nhạt hừ một tiếng.
Dạ Kinh Đường phải gấp rút đến Ô Châu, sau khi tạm biệt Ngây Ngốc, liền đứng dậy cáo từ:
"Đã chuẩn bị thuyền xong, đi sớm có thể tra được nhiều manh mối hơn. Ta cáo từ trước, đến Ô Châu sẽ đến đón điện hạ."
Dạ Kinh Đường đi lần này, sau đó khả năng chính là mười ngày không gặp mặt, trong lòng Đông Phương Ly Nhân có chút không bỏ được, ngắm Dạ Kinh Đường một chút, môi đỏ khẽ động, cũng không biết nói cái gì cho phải.