Chương 445. Người Nhảy Nhót Qua Lại Làm Gì
Trong thời gian ngắn ngủi, vùng đất trung tâm biển trúc có vô số cây trúc bị đao phong gây tổn hại, làm lộ ra một bãi đất trống, bốn phía đều là đoạn trúc và lá trúc nát bấy.
Xào xạc ~~
Lá trúc phiêu tán theo gió, dần dần phủ lên thi thể Hoàng Ngọc Long.
Cách đó không xa, Bùi Tương Quân cầm trường thương trong tay, ấn xuống cơ thể máu me của Tiêu Sĩ Thần.
Dạ Kinh Đường nửa ngồi ở bên cạnh, lấy ra bình thuốc lần nữa: "Nếu vẫn không uống sẽ thật sự không kịp. Ngươi vốn chỉ là người đứng thứ hai, trước kia nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của chưởng môn, không phải chủ mưu. Bây giờ lão đại của ngươi đã chết, tội lỗi đều do hắn gánh, ta không nói để cho ngươi vô tội thoát thân, nhưng chí ít cũng có thể để ngươi miễn được tội chết. Ngươi mới hơn bốn mươi tuổi, ít nhất cũng vẫn có thể sống thêm được ba mươi năm, làm sao phải chịu chết vì Ô Vương?"
"Khụ..."
Tiêu Sĩ Thần không ngừng ho ra máu, nhìn qua Hoàng Ngọc Long đã tắt thở, khàn khàn nói: "Ngươi nên đuổi theo Bạch Tư Mệnh, người giang hồ đều là cỏ đầu tường, tại sao Ô Vương sao lại báo cho chúng ta chỗ ẩn thân, khụ... muốn giết cứ giết, lão tử đã lấy đủ vốn từ lâu."
Dạ Kinh Đường nhíu mày, nâng tay tiễn Tiêu Sĩ Thần đi, đứng dậy nhìn về phía chỗ sâu trong biển trúc.
Lạc Ngưng cầm theo bội kiếm đi đến trước mặt hắn, vừa muốn nói chuyện đã thấy hai bàn tay Dạ Kinh Đường có dính tơ máu, vội vàng nắm chặt tay Dạ Kinh Đường xem xét.
Bùi Tương Quân lấy ra Ngọc Phong Cao từ bên hông đưa cho Dạ Kinh Đường, biểu cảm rất không vui:
"Không luyện thương cho tốt, nhất định phải cầm đao để đơn đấu với thương, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Dạ Kinh Đường cũng không bị thương, chỉ có hổ khẩu bị va chạm trầy da, nắm chặt lại năm ngón tay lắc đầu nói:
"Muốn thử xem Đồ Long Lệnh lợi hại hay không thôi, loại đao pháp rách nát này, không phải loại tốt đẹp gì, thiếu chút nữa đã khiến ta mơ hồ."
Lạc Ngưng lấy ra khăn lụa, giúp Dạ Kinh Đường lau hai tay, cau mày nói: "Nếu ngươi dùng là đao Quân Sơn Đài nặng trăm cân, đừng nói đến Hoàng Ngọc Long dùng băng thương chắn đao, lần đầu tiên va chạm binh khí cũng đã bị chạm cho mẻ ra, rõ ràng là binh khí của ngươi không đúng."
Bùi Tương Quân thấy Lạc Ngưng dùng khí thế cao thủ mười phần nói Dạ Kinh Đường không đúng, ngắt lời:
"Ngưng nhi, ngươi vừa rồi nhảy đi nhảy lại, nhảy hơn ba mươi lần, là chiêu thức gì? Mê hồn trận?"
? !
Lời nói của Lạc Ngưng im bặt, nhìn về phía Tam Nương châm chọc khiêu khích: "Mê hồn trận gì? Đó là Cửu Cung Bộ!"
"Cửu Cung Bộ là bộ pháp cận chiến, có thể dùng khi cách đối thủ bốn năm trượng?"
"Ta cầm một thanh nhuyễn kiếm, không tìm cơ hội đánh lén, chẳng lẽ lại xông lên chính diện như hắn? Ngươi còn cầm thương lớn, từ đầu tới đuôi chỉ chọc được một chút... Ôi!"
Lạc Ngưng nóng mắt cãi nhau với Tam Nương chế nhạo nàng, kết quả mới nói đến một nửa, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt đẹp trai.
Sau đó, trên đôi môi đỏ truyền đến cảm giác ấm áp, chặn lại hết lời nói trong miệng.
"A!"
Bùi Tương Quân nhìn thấy Hồ Mị Tử bị ôm gặm, nhanh chóng quay đầu đi.
Lạc Ngưng bị Dạ Kinh Đường đánh lén, tức giận không nhẹ, đưa tay đánh lên vai hắn, nghiêng gò má đi: "Tiểu tặc, ngươi thiên vị đúng không? Khi nàng nói ta ngươi không lên tiếng, ta mới nói nàng ngươi đã chắn miệng ta?"
Dạ Kinh Đường cầm Minh Long Thương tới, làm ra bộ dạng đường đường chính chính: "Ta chỉ muốn sàm sỡ, sao có thể nói ta thiên vị. Đi nhanh đi, đuổi theo Bạch Tư Mệnh."
Lạc Ngưng cảm giác được Dạ Kinh Đường chính là đang thiên vị, nhưng chính sự quan trọng hơn, nói nhiều không tốt, thu kiếm lại nổi giận đùng đùng đi lên phía trước.
Bùi Tương Quân vác lên trường thương hoàn toàn không hợp với dáng người, lúc cất bước nghĩ lại một chút: "Đúng rồi, vừa rồi bỗng nhiên có quan binh tới, sau khi ra ngoài lại bị đuổi giết ngựa không dừng vó, quên nói với các ngươi. Khi ta theo dõi trên nóc phòng, nhìn thấy thân tín của Ô Vương tới, đằng sau giống như còn có người theo dõi."
Dạ Kinh Đường nhận lấy Bá Vương Thương, vác cả hai cây thương trên cùng một vai: "Theo dõi? Ai?"
"Không rõ, khinh công vô cùng lợi hại, sức quan sát cũng kinh người, phát hiện có người theo dõi ở hẻm phụ cận ngõ Hàm Nguyệt lập tức chạy. Mà không lâu sau, đằng sau lại có một nữ nhân áo trắng đi vào thị trấn, cao thủ khinh công Lạc Ngưng đang chạy phía trước thả chậm bước chân, dò hỏi: "Nữ nhân như thế nào?"
"Không nhìn rõ, khoảng cách quá xa, chỉ thấy rõ có đội mũ che mặt, mặc một thân váy trắng, khinh công chắc chắn cao hơn ta."
Dạ Kinh Đường mới chỉ vẻn vẹn nghe những này, tất nhiên không đoán ra thân phận, nhưng nếu dựa theo châm ngôn 'Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu' để phán đoán, người có thể theo dõi người của Bạch Tư Mệnh, đại khái vẫn là người của Ô Vương.
Dạ Kinh Đường tính toán một lát, trước tiên ghi lại việc này, cùng nhau rời khỏi biển trúc, đuổi theo hướng Bạch Tư Mệnh rời đi, tàn ảnh che trăng, dây khô bện lại với nhau trong núi sâu rừng rậm, đôi khi truyền ra vài tiếng thú gào không rõ:
"Ngao ô ~~ "