Chương 446. Chim Chim hỏi chấm
Chim mở rộng hai cánh, xoay quanh trên bầu trời đêm, đôi mắt đen sáng bóng, phản chiếu núi non trong phạm vi vài dặm, tập trung nhìn vào bốn bóng người đang nhanh tróng chạy trong rừng cây.
Bạch Tư Mệnh thân mặc áo gấm, nhờ thân pháp kinh người mà chạy trong núi như giẫm trên đất bằng, tốc độ cực nhanh, lại không gây ra chút âm thanh nào, ngẫu nhiên còn nhẹ nhàng nhảy lên cây cao, quan sát cẩn thận từng chút gió thổi cỏ lay, có thể nói là cẩn thận đến cực điểm.
Nhưng quân nhân dù có cẩn thận, cũng rất khó chú ý tới một con chim bay quanh trên không trong bầu trời đêm.
Phát hiện ra Hắc Nha Diêm Vương bị Hoàng Ngọc Long bọn người ngăn chặn ở phía sau, cũng không đuổi theo, Bạch Tư Mệnh không còn kiêng kị ẩn nấp nữa, bắt đầu dùng tốc độ cao nhất lao đi vun vút giữa núi non trùng điệp.
Bá bá bá ~
Động tĩnh tuy nhỏ, nhưng khi toàn lực lao vun vút như thế, còn là ở trong rừng sâu núi thẳm, khiến cho một loạt tán cây cành lá lắc lư kéo dài về hướng tây bắc, giống như mãnh thú chạy qua trong rừng.
Chim theo đuôi ở trên không, cứ đuổi theo qua vài dãy núi. Chợt phát hiện trên đỉnh núi có một bóng đen đứng trên cao nhìn ra núi hoang xa xa.
Bạch Tư Mệnh gây ra động tĩnh không lớn, nhưng lại rất bắt mắt, bóng đen rất nhanh đã khóa chặt vị trí của Bạch Tư Mệnh, sau đó lặng lẽ đi theo sau.
Chim chim ở trên không nghiêng đầu, khi đang thấy nghi hoặc, lại phát hiện một bóng trắng dùng tốc độ kinh người từ ngoài tầm mắt bay qua, đuổi về phía hai người.
Ba người cách nhau một khoảng cách rất xa, dùng tư thế 'Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau', đi lại giữa núi non trùng điệp.
Nữ nhân mặc bạch y đi sau cùng, không ngừng rút ngắn khoảng cách, sau khi đến bên vách núi bóng đen phát hiện ra, quay đầu chạy nhanh về nơi xa.
Mà nữ nhân áo trắng cũng đồng thời bộc phát sức mạnh, nhảy từ trên vách núi xuống.
Tiếng ào ào vang lên trong sơn dã, cỏ cây bắt đầu bay tứ tung, hai bóng người đen trắng đan xen, tán loạn như mèo đuổi chuột.
Bạch Tư Mệnh chạy phía trước, nghe thấy động tĩnh rõ ràng cảnh giác hơn, không dừng lại chút nào mà chạy trốn về phương xa.
Chim Chim đầy đầu hỏi chấm, bởi có mục tiêu rõ ràng nên cũng không thèm để ý đến bóng người đen trắng kia, tiếp tục đuổi về phía Bạch Tư Mệnh...
Bóng đêm ngày càng sâu.
Trong rừng sâu núi thẳm, một nhóm ba người lặng lẽ tiến lên, Dạ Kinh Đường quan sát kỹ dấu vết để lại trên mặt đất, phán đoán hướng bỏ chạy của Bạch Tư Mệnh.
Nhưng cao thủ đỉnh cấp bỏ chạy chỉ lưu lại dấu chân bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nếu muốn đuổi kịp Bạch Tư Mệnh, còn phải dựa vào trinh sát Chim Chim, ba người chậm rãi di chuyển trong núi, chủ yếu là đang nghỉ ngơi điều trị, chờ Chim Chim trở lại báo cáo vị trí của mục tiêu.
Đi về phía trước thêm hai khắc đồng hồ, vẫn chưa nhìn thấy Chim Chim trở về hoặc là phát tín hiệu, ngược lại tai Dạ Kinh Đường khẽ động, nhìn về phía phía núi non trùng điệp phía trước.
Bùi Tương Quân hạ thấp hơi thở, nhìn về phía núi sâu xa xa: "Có biến?"
Dạ Kinh Đường đứng dậy, phi thân nhảy lên một ngọn cây to, nhìn vào sâu trong núi hoang:
"Trong núi giống như có người đang đánh nhau, động tĩnh rất lớn."
"Bạch Tư Mệnh đánh nhau với những người khác?"
"Cũng có khả năng."
Hiện tại người triều đình tới lùng bắt Ô Vương, không chỉ có một mình Dạ Kinh Đường.
Ô Vương mưu phản bỏ chạy, nên người đầu tiên phát hiện và bắt được hắn, đủ để lập công lớn thăng quan tiến tước, bộ đầu các nơi thậm chí cả cao thủ của quan phủ, mấy ngày gần đây đều đuổi về hướng Ô Châu.
Không may có người khác đang ở trong núi tìm kiếm tung tích, gặp được Bạch Tư Mệnh rồi nổi lên xung đột, vịt con đến miệng cũng có khả năng bay mất.
Nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường không chần chờ nữa, bắt đầu nhanh chóng đi vào núi sâu, Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân cũng đứng dậy. Khi áng mây trôi che khuất vầng trăng tròn, rừng sâu núi thẳm tối đen, chỉ còn lại tia sáng ảm đạm.
Sâu trong dãy núi, trong một rừng cây tùng.
Lá tùng màu vàng nâu, chất một tầng thật dày trên mặt đất, mặt đất rất trơn, đạp lên cũng sẽ phát ra tiếng vang nhỏ.
Nữ nhân mặc trên người một bộ váy màu tuyết trắng, đội mũ sa lụa trắng, đang tiến lên trong rừng cây lờ mờ, giày trắng thêu hoa mai, giẫm trên lá tùng tựa như không có chút trọng lượng nào, không gây ra chút động tĩnh nào.
Nữ nhân áo trắng cầm trong tay một thanh trường kiếm, kiếm dài ba thước ba tấc, bốn phía lưỡi kiếm sáng ngời như mặt gương, chỗ bảo hộ tay là tạo hình Âm Dương Ngư, có cái tên rất đặc biệt, gọi 'Đoàn tụ', lấy từ ý âm dương đoàn tụ, là một trong thập đại danh kiếm bên trong Thám Hoa kiếm.
Xếp hạng cao như vậy, cũng không phải nói thanh kiếm này có chất liệu và công nghệ đặc biệt.
Giống như Minh Long Thương, Minh Long Thương có chất liệu và công nghệ không thua các thanh trương trong top 10, nhưng tên tuổi trên trên giang hồ có khả năng không chen vào được cả top 100.
Dù sao địa vị của binh khí trên giang hồ từ xưa đến nay không dựa trên chất lượng, mà là chiến tích của người dùng binh khí.
Kiếm này có thể đứng trong ba vị trí đầu, bởi vì từng là bội kiếm của tổ sư gia Ngọc Hư sơn, mà bây giờ lại rơi vào tay Bát Khôi, là nữ nhân mạnh nhất ngoài giang hồ.