Chương 450. Nữ Tử Áo Trắng
Dạ Kinh Đường không thấy đối phương giết quay lại, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, nhưng khi chưa kịp quay người, bỗng nhiên nghe thấy từ ra truyền đến âm thanh “rầm rầm ~~”
Nhìn lại thì đã thấy cách đây hơn một dặm, nữ tử bạch y khi nãy còn đang tiên khí bồng bềnh, lúc này đạp vào thân cây nhỏ đã lảo đảo rơi xuống, truyền ra tiếng vang của cành lá bị đè gãy, không còn thấy bóng dáng.
??
Động tác xoay người của Dạ Kính Đường dừng lại, khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.
Đứng tại chỗ chờ đợi một lát, không thấy phía xa có động tĩnh, mà phía sau lại truyền tới một hai tiếng bước chân rất nhỏ.
Bùi Tương Quân đi bên cạnh Lạc Ngưng, để ý từng chút gió thổi cỏ lay trong rừng tùng âm u, dò hỏi:
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Gặp được ai đó?”
“Không rõ nữa, có vẻ là một cao thủ rất lợi hại...”
Dạ Kính Đường cũng không biết nên nói đối phương lợi hại, hay chỉ là diễn kịch, đợi một lúc không thấy nữ nhân áo trắng kia xuất hiện lại nữa liền nói:
“Các ngươi giữ khoảng cách cẩn thận đề phòng, ta qua đó nhìn một chút.”
Lạc Ngưng ném Minh Long Thương cho Dạ Kính Đường, giữ một khoảng cách với Bùi Tương Quân di chuyển ra xa, chú ý động tĩnh phía sau.
Dạ Kính Đường không có Chim Chim làm chinh sát, sợ bị nữ nhân không rõ lai lịch này mai phục, từng bước đi đều rất cẩn thận.
Ước chừng sau một khắc mới đi qua được núi rừng gập ghềnh, đi tới gần nơi nữ nhân kia rơi xuống.
Mượn ánh sáng từ trăng sao nhìn lại, bụi cây trong rừng bị ép thành một cái hố nhỏ, một bóng trắng nằm bên trong, bên cạnh nhánh cây còn treo đấu lạp, bội kiếm sáng như tuyết cắm cách đó không xa.
Dạ Kính Đường cầm Minh Long Thương, đi tới cách mười trượng cẩn thận dò xét, có thể nhìn thấy được một nữ nhân mặc váy màu tuyết trắng, nằm nghiêng giữa lùm cây, im hơi lặng tiếng, chỉ có thể nhìn thấy bộ tóc dài ngang hông, eo, chân, vai và lưng, không nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
“Này?”
Dạ Kinh Đường gọi thử một tiếng, nữ nhân không có chút phản ứng nào.
Dạ Kinh Đường chưa xem rõ tình huống, để cho an toàn, hắn lấy ra một cây châm bắn về mười trượng phía trước.
Piu~~~
Ly Hồn Châm nhỏ như sợi tóc phá không mà đi.
Dạ Kinh Đường vốn không hay dùng ám khí, độ chính xác cách mười trượng thì không dám chắn chắn, Ly Hồn Châm lại có độc, nếu không khống chê lực đạo thật tốt có thể không đâm vào sâu được, còn nếu đâm quá sâu có thể đâm rách động mạch ở bụng, sẽ gây chết người.
Vì thế mà cây châm này được nhắm vào lưng của nữ nhân áo trắng này, mục tiêu lớn và dễ trúng, cũng khá an toàn.
Mặc dù cách quá xa nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn từ đường bay của cây kim thì đã trúng đích không bị lệch.
Ly Hồn Châm là vũ khí giết người do Vương thần y chế tạo, khi Cừu Thiên Hợp trúng phải cũng phải quỳ xuống tại chỗ, Bát Đại Khôi có lẽ có cách bức kim châm ra, nhưng không có khả năng không có việc gì.
Dạ Kinh Đường chờ một lúc, thấy nữ nhân vẫn không có động tĩnh, cầm đao đi về phía đối diện, nhìn vào gương mặt của nữ tử.
Dưới ánh trăng, nữ nhân mặc váy dài màu trắng, nằm nghiêng trong bụi cây bị đè nát, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng hào, gương mặt trắng nõn còn có màu hồng nhạt, nhìn vào trông giống như say rượu, thảnh thơi nằm giữa hoa cỏ nghỉ ngơi một chốc.
Tóc dài của nàng vốn búi cao, nhưng bây giờ bị xõa ra, mấy sợi tóc đen như mực hơi che khuất gương mặt, lông mày đen nhánh như dãy núi phía xa khiến cho người ta có cảm giác khuôn mặt nàng như họa, dung nhan mười phần tinh xảo, nhưng khí chất của nàng lại không ôn nhu thục nữ.
Dù đã mất ý thức, thần thái tự nhiên vẫn bộc lộ ra, khiến cho người ta có cảm giác kỳ quái như bất cần đời, coi nhẹ sinh tử...
Dạ Kinh Đường đứng xa dò xét vài lần, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, cảm giác như nàng đã lạnh rồi mới tới gần, dùng đuôi của Minh Long Thương chọc chọc lên vai nàng.
“Này?”
Nữ nhân vẫn không có phản ứng.
Thấy vậy, Dạ Kinh Đường cắm thương xuống đất, tay trái đè trên chuôi đao đi tới trước mặt nàng, tay phải sờ lên cổ tay nàng.
Kết quả khi mới đưa tay được một nửa, nữ nhân đã mở đôi mắt hoa đào ra.
Đồng tử trong suốt xán lạn như sao trời, mặc dù không nói lời nào, nhưng lại có thể khiến người ta hiểu rõ ý nàng – Dám đâm kim vào ta, ngươi gây ra chuyện lớn rồi!
Oa~~~
Trong nháy mắt Dạ Kinh Đường lùi lại mấy bước, đối mặt với nữ nhân, đang muốn nói thì phát hiện ra nữ nhân đã nhắm mắt lại, sau đó xuất hiện tiếng hít thở, hơi thở không ổn định, có vẻ như bị thương không nhẹ.
Dạ Kinh Đường chờ đợi một lát, nữ nhân hoàn toàn không còn phản ứng gì, khi hắn đang chần chờ thì nghe được một tiếng “bá ~”.
Dùng khóe mắt nhìn qua, Ngưng nhi mặc đồ bộ khoái lao vun vút ra từ trong rừng, chạy về hướng nữ nhân đang hôn mê.
Dạ Kinh Đường vội vàng ngăn lại Lạc Ngưng:
“Cẩn thận! Ngươi làm cái gì?”
Lạc Ngưng nhìn thấy bộ dáng đã chết của nữ nhân, bước chân luống cuống:
“Ngươi làm gì nàng?”
Dạ Kinh Đường thấy biểu cảm của Lạc Ngưng, có chút mờ mịt nói:
“Ngươi biết nàng?”